Trong hang động lúc này, hình bóng của Vô Song hiện ra, vẻ mặt của hắn cũng không tránh nổi vài phần mệt mỏi.
Cho dù một châm cuối cùng kia có thể thật sự giết chết Mộc Tang thì Vô Song hắn vẫn không cười nổi, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hắn sao có thể cười?.
Sau lưng Vô Song, Tương Vân cũng quan sát tất cả, ánh mắt đẹp của nàng nhẹ nhíu lại.
“Tiểu sư thúc... bọn họ...”.
Tương Vân không cần nói hết lời thì vô Song cũng hiểu, những người ở đây rõ ràng là bị trúng độc hơn nữa từ sắc mặt mà xem ra, độc dược thậm chí đã chạy ngược vào tim.
Độc của Mộc Tang lợi hại đến trình độ nào?, ít nhất nếu Vô Song không có Thần Nông Dược Khí bảo vệ chính hắn cũng ăn không tiêu huống gì nơi đây chỉ toàn là nhị lưu cao thủ.
Bàn tay của Vô Song run lên, hàn khí nhè nhẹ xuất hiện đại biểu cho sự kích động của hắn.
“Tương Vân, phiền ngươi, xem có thể cứu được ai hay không”.
Tương Vân cũng gật đầu với Vô Song, nói về chữa bệnh cứu người Vô Song còn kém Tương Vân nhiều lắm.
Nàng bước chân nhẹ tiến, khuôn mặt xinh đẹp cau lại, bắt đầu cúi người xuống kiểm tra từng người bệnh, người đầu tiên đương nhiên là Phong Nhất Trận.
Không đụng vào Phong Nhất Trận thì thôi, vừa động vào Tương Vân trong mắt đã hiện ra một tia chán ghét, nhưng cũng dần dần biến thành ngưng trọng.
Về phần Vô Song, hắn cúi người xuống nhìn Tuyết, Tuyết cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-vo/3297765/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.