Lúc Bảo Nhi trở về Phượng Y Các mới nhìn thấy khế đất Nhạc Mặc để lại cho nàng, lập tức hân hoan không dứt. Có khế đất này, sau này chỗ đó mới chính thức coi như là địa bàn của nàng. Lúc trước nàng mất công sức lớn điều tra lâu như vậy, cũng không thể tìm được một chút dấu vết, không ngờ, nó lại ở trong tay Nhạc Mặc.
Liên tưởng đến những đầu mối điều tra được kia, lúc xâu chuỗi lại với nhau thì đáp án cũng liền sinh động hiện ra. Trong mắt sáng xẹt qua vẻ sáng tỏ, lắng đọng đến đáy mắt kia, hóa thành một nụ cười nhạt.
Trên hành lang, gió đêm xen lẫn băng hàn thấu xương ập tới phía trước, giao hội với ấm áp trong phòng. Cuối cùng hóa thành gió mát nhàn nhạt, từ bên mình xẹt qua, vung loạn tóc đen nhánh lên, tùy ý tung bay.
Thu hết âm u mông lung nơi xa vào mắt, nơi phòng ốc san sát nhau lại âm thầm lộ ra vẻ hiu quạnh. Mây u ám dày đặc, sương mù tuôn ra theo gió lạnh gào thét kia xoay tròn trầm xuống, giữa trời đất đè nén hỗn độn.
Trong mắt tĩnh mặc như ánh sao tăng thêm chút thâm trầm chưa từng có thường ngày, nhìn về phía bầu trời đêm bao la vạn trượng, có một loại khí phách thâu tóm tất cả.
Có lúc, giả ngốc có thể xem như là một lựa chọn sáng suốt nhất. Nàng có thể che giấu tất cả, làm một tiểu nữ nhân thuần chất kia. Đến bây giờ nàng cũng không thể hiểu tất cả sắp xếp của Nhạc Mặc, nàng chỉ biết, có liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159219/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.