Editor: Cà Rốt Hồng Mắt phượng không trong suốt nữa, ngược lại tĩnh mịch thần bí như đầm sâu, từng đốm lửa dục ấy dẫn dắt người không ngừng xâm nhập, cho đến khi bị đôi mắt sâu thẳm kia nuốt hết toàn bộ lý trí. Hơi nóng ấm áp trong lò sưởi tản ra, sưởi ấm cả phòng, sóng nhiệt dâng lên, sinh ra mập mờ nồng đậm. Trên giường hai người xiêm áo rơi hết, cơ thể ngọc quấn quýt nhau. Ngoài tiếng thở gấp, giọng nói mềm mại đáng yêu động lòng người vang lên, "Tướng công, chàng cảm thấy như thế nào? Ừhm…" Bàn tay vuốt ve nơi mềm mại kia, giọng nói khàn khàn mị hoặc, "Tiểu yêu tinh" , hạ thân gia tăng lực đạo, dẫn đến thở gấp càng sâu. Một phen quấn quít, da thịt ửng đỏ vô cùng mị hoặc lộ ra. Lửa dục trong mắt phượng chưa giảm, càng ngày càng nồng đậm. "Ta không được, tướng công…" "Phu nhân chỉ cần hưởng thụ là được…" giọng nói khẽ tăng lên, nhuộm vẻ trêu chọc. Lại mây mưa một phen. Trải qua mấy phen quấn quýt, rốt cuộc nam nhân kia đau lòng ôm người vào trong ngực khẽ dụ dỗ. Nhìn từng đóa hoa màu hồng nơi cổ ngọc kia, đôi mắt sáng ngời khác thường, khóe môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười tự đắc. Bảo Nhi cả người bủn rủn vô lực, có chút thở gấp tựa vào trong ngực nam nhân kia. Đôi mắt sáng như ánh sao phủ lên một tầng hơi nước, mê ly quyến rũ. Lúc này Phố Hoa Thương rất náo nhiệt, huyện nha bỏ tiền tìm rất nhiều thợ mộc tới đây tu sửa. Người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, xem ra, lần này thanh thiên đại lão gia ngược lại không làm cho bọn họ thất vọng. Nắng ấm chiếu sáng, cơn rét lạnh thấu xương cũng từ từ tan rã. Đám người vốn ngồi ở ven đường ăn xin cũng vui mừng tụ tập lại, nhìn phòng ốc rực rỡ kia, nghe tiếng đập leng beng kia. Khó nén hạnh phúc tràn đầy, đều khát khao hướng về ngày tết sắp đến. Trong sương phòng Ngô Phủ, Ngô Yên Nhiên suy sụp tựa vào chiếc ghế gỗ. Đỉnh lông mày nhỏ nhắn xoắn xuýt lại với nhau, tròng mắt vốn trắng đen rõ ràng lại chứa đầy không cam lòng, nhuộm đầy âm u tàn bạo chói mắt. Nha đầu vẫn đi theo bên cạnh run rẩy đứng nghiêm một bên, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Đi cùng tiếng chén sứ vỡ vụn, là khuôn mặt vặn vẹo như muốn nứt ra, tròng mắt âm ngoan gào thét, "Tại sao, tại sao…." "Tại sao nàng ta có được tất cả, tại sao nàng ta có thể dễ dàng có được như vậy, a…." Người nọ đã điên cuồng, túm lấy nha đầu bên cạnh lắc lư mãnh liệt, muốn từ trong cái miệng kia nhận được đáp án. Sau khi không nhận được đáp án, tàn nhẫn ném người về phía cây cột bên cạnh, nghe tiếng kêu rên kia, nhìn thấy máu tươi kia trào ra, trong lòng vô cùng sảng khoái. Giống như người nằm trên mặt đất kêu khóc chính là người làm nàng ta ngày đêm không được yên giấc kia. Hai mắt hung ác lóe sáng khác thường, bản năng đi tới, từ từ ngồi xổm người xuống. Người nằm không ngừng cầu khẩn, nhưng không nhận được bất kỳ đáp lại nào. Chỉ có bị tăng sức lực lôi kéo va đập cùng máu tươi đầy mặt. "Ha ha ha ha, ta đập chết ngươi, đập chết ngươi…ha ha ha…" , hai mắt đã rời rạc, nắm cái đầu kia, không ngừng đập về phía cây cột. Trong viện vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng cười lạnh chói tai kia, cùng với cơn gió lạnh thấu xương, làm cho người ta không rét mà run. Trong viện bên cạnh Tôn Thị nghe hạ nhân bẩm báo, trong mắt tam giác âm duệ kia lộ ra ánh sáng u ám. Vội vàng căn dặn nói, "Nhanh cho người đi thông báo lão gia, nói tiểu thư điên rồi, để người nhanh trở về." Che giấu ánh sáng lạnh nơi đáy mắt, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Sau khi Ngô Hữu Chi nghe thị vệ bẩm báo, trên mặt tràn đầy u ám. Không cầm được thở dài một cái, căn dặn nói, "Bảo di nương sắp xếp đi." Tất cả mọi chuyện đều là nó gieo gió gặt bão, không trách được người khác. Sau khi Tôn Thị nghe hạ nhân nhắn lại xong, cầm khăn lau vết nước mắt ở khóe mắt nói: "Nhốt tiểu thư vào phòng đá Bắc Uyển, kéo nha đầu kia ra ngoài chôn cất đi." Trong mắt nước mắt lóng lánh, lại nói tiếp, "Phái đại nha đầu bên người phu nhân kia qua hầu hạ tiểu thư, cũng không thể bạc đãi tiểu thư." Nói xong bi thương một phen. Ngô Yên Nhiên bị đánh mạnh bất tỉnh, nhốt vào phòng đá Bắc Uyển. Đại nha đầu Liễu Thanh bên cạnh Liễu thị trước kia cũng bị nhốt vào, lấy danh nghĩa, chăm sóc tiểu thư. Lúc Ngô Yên Nhiên tỉnh lại, lại không nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ Tiểu Đào đang báo cáo với nàng ta cái gì đó, tất cả sau đó trong óc đều trống rỗng. Liễu Thanh thấy tiểu thư tỉnh lại, thân thể theo bản năng lui về phía sau co rụt lại, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Ngô Yên Nhiên quét mắt một vòng, trong đầu rất nặng nề, liếc thấy bộ dạng sợ hãi kia của Liễu Thanh, có chút khó chịu nhíu mày. "Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?" Liễu Thanh nhìn đôi mắt bình thường kia của tiểu thư, nước mắt tràn mi, vội vàng dịch tới, đỡ người lên. Vết máu khô khốc trên tay kia bốc lên mùi tanh, Ngô Yên Nhiên sững sờ lặng đi. Liếc thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Liễu Thanh cùng tình cảnh hiện tại của bọn họ, lo lắng trong lòng đột nhiên nảy lên. Lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, "Chuyện gì xảy ra?" Ý nghĩ đầu tiên, chính là nàng ta bị Tôn Thị hãm hại rồi. Liễu Thanh có chút rối rắm niết vạt áo, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Ngô Yên Nhiên, vội phịch một tiếng quỳ xuống đất. Lắp bắp nói: "Tiểu thư, người, người không nhớ gì sao? …" "Ta nên nhớ cái gì? Nói đi!" , Ngô Yên Nhiên nghe nàng ta nói như thế, bất an trong lòng càng sâu, tại sao bị Tôn Thị thu xếp đến nơi này, trong đầu một chút trí nhớ cũng không có. Liễu Thanh phun ra nuốt vào miêu tả lại tất cả sơ lượt. Ngô Yên Nhiên trợn tròn mắt tràn đầy hoảng sợ, nhìn đôi tay bị nhiễm đỏ máu tươi kia, điên cuồng cầm khăn lau không ngừng. Tất nhiên, vết máu kia đã sớm khô, lau không hết. Liễu Thanh bị dọa sợ trốn vào góc rẽ, quay ra bên ngoài không ngừng gào thét. Chỉ là tiếng thứ hai còn chưa kêu ra, liền bị ánh mắt thô bạo kia của Ngô Yên Nhiên dọa sợ. Nàng ta run rẩy bụm miệng, dịch đến góc tường, tiểu thư, tiểu thư điên thật rồi… Đôi mắt Ngô Yên Nhiên từ từ khôi phục lại bình thường, tay cầm khăn không điên cuồng giống như vừa rồi, ngược lại tỉ mỉ cầm khăn, lau từng chút từng chút. Trong nhà đá chật hẹp, tràn đầy không khí cực kỳ quỷ dị. Hôm sau, tuyết đọng dưới vó ngựa lác đác văng khắp nơi. Xe ngựa từ xa đến gần, vào Đào Hoa Trấn. Xe ngựa trang trí rất bình thường, vẻ mặt hai người đánh xe phía trước nhìn không giống gã sai vặt bình thường, mang theo vẻ nghiêm nghị, làm cho người ta sinh ra kính sợ. Trong xe ngựa có hai người ngồi, một phu nhân nhìn bộ dạng ăn mặc chừng ba mươi tuổi. Da thịt trắng noãn, lông mày kẻ đen, trong mắt hạnh thu thủy vô trần khẽ cười. Mặc áo bạc màu tím, cổ áo viền một vòng lông chồn trắng. Trên tay trắng thuần đeo một đôi vòng tay bích ngọc, màu vòng tay trong suốt. Cả người ngồi yên, đẹp tĩnh lặng như hoa sen trắng. Bên cạnh một nha hoàn ăn mặc nhìn tuổi cũng xấp xỉ phu nhân kia, có chút kích động buông rèm lông trong tay xuống, trên mặt mừng rỡ không dứt, "Phu nhân, chúng ta đến Đào Hoa Trấn rồi!" Trong mắt phu nhân kia nhanh chóng thoáng hiện vẻ vui mừng, chỉ là thoáng qua lại bị lạnh nhạt kia tách ra, nhuộm đầy vẻ ưu tư. Vẻ mặt lạnh nhạt đáp một tiếng, khẽ híp mắt lại, rơi vào trầm tư. Nơi này, là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau …. Hậu viện cửa hàng hoa Phố Thanh Lâm, hơi mờ trong lò sưởi bên cạnh bay lên, hai nam tử ngồi đối diện ở trên giường, trước mặt bày một bộ bàn cờ. Hai người đều yên lặng không nói, chỉ nghe thấy tiếng quân cờ kia gõ nhẹ trên mặt bàn. "Con biết từ lúc nào?" Một giọng nói thuần hậu, phá vỡ yên tĩnh này. Nam tử đối diện khẽ nhếch mắt phượng, trong mắt khẽ cười thản nhiên, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Phủ Ngô Châu." "Ha ha" , nam tử áo tím niềm nở cười, trên khuôn mặt tuyệt diễm chứa nụ cười đã lâu không gặp, trong mắt thầm thoáng qua vẻ vui mừng, che lấp đau thương không muốn người biết nơi đáy mắt. "Hiên Nhi đúng thật đã trưởng thành!" Nam tử mặc áo trắng cười nhạt một tiếng, hạ xuống con cờ cuối cùng kia, môi mỏng khẽ nhếch nói: "Sư phụ kỳ nghệ không thạo, hay là quá nhớ thương đồ nhi, vô tâm luyện tập?" Giọng nói nhẹ nhàng gõ vào tiếng lòng phủ đầy bụi, trong con ngươi như phủ một tầng sương mờ, vẻ mặt mơ màng, trước mặt phảng phất giống như nữ tử xinh đẹp năm đó. Nam tử mặc áo trắng buông lông mi xuống, đôi mắt ngưng lại. Nam tử mặc áo tím nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, giống như ánh mắt si mê vừa rồi chỉ là tưởng tượng ra. "Lần này sự phụ sẽ ở bao lâu?" Nam tử mặc áo trắng ngước mắt lên nhìn đôi mắt thâm thúy kia, tay nhặt quân cờ trên bàn cờ lên. Trên mặt nam tử mặc áo tím kia thoáng hiện nụ cười yếu ớt, đôi mắt khẽ nhếch, "Vốn tưởng rằng Hiên Nhi sẽ có rất nhiều chuyện hỏi ta, lại không ngờ vi sư tính sai. Ha ha!" Giọng nói ôn nhã mang theo nét thuần hậu cô đọng trải qua năm tháng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy thâm trầm nội liễm sau khi xoay vần việc đời. Nếu không để mắt đến những thứ này, gương mặt ngọc kia thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ có thể cùng lứa như nam tử mặc áo trắng. "Nếu sư phụ không muốn nói, cho dù Hiên Nhi hỏi, thì có thể như thế nào?" Nam tử mặc áo trắng cười một tiếng, trong mắt phượng không có lạnh nhạt như thường ngày, mang theo một vẻ nghịch ngợm ý vị. "Ha ha!" Tiếng cười khoan khoái từ nội tâm tuông ra, trên mặt ngọc tuyệt mỹ mang theo thần thái chói lọi. Rực rỡ chói mắt như ráng mây bao quanh ánh mặt trời kia. Biệt viện Cảnh Vương Phủ, một chiếc xe ngựa ngừng lại ở trước cửa. Từ trong viện một bóng người đầu đầy trâm cài dẫn đầu lao ra đâm vào trong ngực phu nhân dịu dàng kia, cái miệng nhỏ nhắn nói liến thoắng, trong mắt phu nhân kia tràn đầy cưng chiều. Kéo người từ trong lòng ra, trên dưới không ngừng ước lượng, nhu hòa trong đáy mắt kia có thể say lòng người hơn nắng ấm kia ba phần. Mộ Dung Diệp Hoa nhìn một vòng, cũng không tìm được bóng dáng quen thuộc kia, vội chạy đến trên xe nhìn một cái. Còn chưa có nhảy xuống xe, đã bắt đầu bĩu môi la ầm lên, "Phụ thân đi đâu rồi? Không phải phụ thân cùng tới với mẫu thân sao?" Người từ trong viện đi ra sau nghe lời kia trong mắt lộ ra vẻ tối tăm, vẻ mặt càng lạnh nhạt hơn thường ngày. Chẳng qua là khi đối diện với cặp mắt tràn đầy nhu tình kia thì tâm phiền não mới bình tĩnh lại. Trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt khó có được, u ám trong mắt dần dần trôi qua."Mẫu thân" Tô Mạt mỉm cười trong mắt tràn đầy yêu thương, nhìn dung mạo tuấn tú tiến đến gần kia, u buồn nơi đáy mắt cũng bị niềm vui trùng phùng này làm cho mờ nhạt. Giơ tay nhón chân một chút mới có thể với lên sửa sang vạt áo vai kia, trên khuôn mặt nhã nhặn lịch sự điềm tĩnh mà tốt đẹp. "Cha con còn có chút công vụ phải xử lý, trễ hai ngày nữa mới có thể đến." Mắt thẳng tắp nhìn lên nam tử trước mặt nói, như biết tức giận trong lòng hắn, giọng nói mềm mại muốn xoa dịu cơn giận kia. "Người ta không thích phụ thân nữa !" Mộ Dung Diệp Hoa tánh tình trẻ con nói lầm bầm, lại chạy tới cọ bên người Tô Mạt. Gió lạnh vung tuyết đọng trên đất lên, thổi tan tối tăm tích tụ kia. Từng viên nhỏ hóa thành tinh linh lóng lánh kia, tự tại nhảy múa, tung bay. Đón ánh mặt trời sáng rỡ, biến thành hào quang chói mắt. Không quá mấy ngày, Phố Hoa Thương đã rực rỡ hẳn lên. Từ trong lầu các mới vừa tân trang kia dường như có thể liếc thấy phồn hoa chói lọi ngày xưa, cho dù có năm tháng ngăn cách, nhưng hương thơm vô hình kia cũng đủ làm cho người ta kinh thán cảm phục. "Bà chủ, đã dẫn mọi người đến, " nói chuyện chính là người thanh niên dẫn đầu nói chuyện lần trước đó, Đông Tử. Bảo Nhi cười một tiếng, ra hiệu mọi người tùy ý ngồi xuống. Người tới đều đã báo danh với Ngô Hữu Chi, chuẩn bị làm ăn ở Phố Hoa Thương. Từng người Bảo Nhi đều rất quen thuộc, bởi vì, tuồng kịch kia vốn là diễn theo kịch bản của nàng. Nhân viên, dĩ nhiên trước đó nàng đã sắp xếp xong. Vốn đào hố xong rồi, chỉ chờ cường hào kia nhảy vào! Bảo Nhi lấy các kế hoạch mấy ngày qua lập ra, cụ thể từng phương vị nội dung kinh doanh của từng cửa hàng, các việc quan trọng cần chú ý, tất cả đều liệt kê cực kỳ rõ ràng. Mọi người cầm kế hoạch kích động không thôi, trong lòng đều thấp thỏm. Trước kia bọn họ chưa từng làm ăn buôn bán, cũng không biết buôn bán này làm như thế nào. Nhìn vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng kia, Bảo Nhi cười nhạt nói, "Các ngươi đừng lo lắng, các ngươi cứ việc căn cứ theo sắp xếp này đi làm, ta sẽ định kỳ cho người đi qua hướng dẫn cho các ngươi. Chỉ cần dần dần vào tay, làm ăn này cũng không phải việc khó gì." Mọi người nghe Bảo Nhi nói như thế, vui vẻ không dứt, vẻ e sợ trên mặt cũng bị vui mừng kia che lấp. Tiễn những người đó đi, Bảo Nhi giữ lại Đông Tử. Đứa bé kia có chút câu nệ ngồi một bên, Bảo Nhi không nhịn được cười nói, "Đỗ Quyên, ngươi xem, da dẻ Đông Tử có thể tươi xinh hơn đại cô nương!" Dẫn tới đứa bé kia lập tức đứng lên, trên mặt biến ảo các loại sắc thái. Thấy người có xu hướng chạy ra bên ngoài, Bảo Nhi vội vàng lên tiếng giữ người, lúc này mới không để cho đứa bé chăm chỉ kia rời đi. Bảo Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn có chút căng thẳng kia nói: "Được rồi, không trêu ngươi nữa, nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi." "Thủy Các bên đó như thế nào rồi?" Lúc này Đông Tử mới thu lại tiểu bộ dạng quật cường, trong mắt nhiều thêm một phần ẩn nhẫn cùng ngưng trọng không hợp với số tuổi, "Chủ tử yên tâm, bên kia tất cả bình thường!" Bảo Nhi không cười đùa giống vừa rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện vẻ trầm tư, khẽ gật đầu nói: "Dựa theo sắp xếp của ta, bảo bọn họ mỗi ngày huấn luyện, không cho phép bỏ dở nửa chừng." Trong đôi mắt đen nhánh nhiều thêm một phần kháng cự vô hình không buông tha, chấn động lòng người. "Dạ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]