"Trong một đêm, có thể nhai một rương, vậy hẳn là chuột thần nhỉ. Ha ha!" , múc một muỗng, đưa đến khóe miệng, như nghĩ tới điều gì, lại để muỗng xuống nói: "Bảo Vu Dũng đi báo quan, nói là bị trộm, chàng cảm thấy như thế nào?"
Nhạc Mặc gắp cho bé con kia một miếng rau, không khỏi nâng mắt phượng lên, đúng là nữ nhân của ta, thật thông minh!
"Được, vi phu cũng nghĩ như vậy, đã sắp xếp, đừng bận tâm."
Bảo Nhi có chút bất mãn nhíu mày, phẫn uất liếc Nhạc Mặc một cái, "Cướp công lao của ta! Ta chỉ có chút cửa hàng nhỏ như vậy, sao so được với những thứ kia của chàng."
Nhạc Mặc có nhiều thâm ý nhìn tiểu nữ nhân kia một cái, mỗ nữ đùa giỡn chống cằm, lên giọng nói: "Thế nào, Nhạc công tử, chàng cho rằng nàng dâu nhà chàng là một nữ nhân ngốc, trời sinh nhãn lực kém như vậy?"
Nhạc Mặc buông đũa gỗ trong tay xuống, cánh tay tùy ý khoác lên một bên thành ghế, rất hứng thú nhìn bé con thần thái sáng láng trước mặt kia, hắn chưa từng xem thường nữ nhân trước mặt này, "Tiếp tục" . Hắn muốn biết, Bảo Nhi đã biết những thứ gì, những thứ khác đều có thể, duy chỉ có một điểm.
"Chàng còn muốn ta nói cái gì?" , đi vòng qua cái bàn, ôm lấy cổ nam nhân kia, ngồi xuống trên đùi hắn.
Chau lông mày lên, mang theo phong tình vô tận, như lưu vân tế nguyệt làm người ta mê muội.
"Oh? Chẳng lẽ Nhạc công tử có bí mật gì không thể cho người ta biết, sau lưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159203/chuong-74-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.