Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Nhạc Mặc xuất hiện Bảo Nhi không bất ngờ chút nào, sắc mặt hắn không tốt, cũng nằm trong dự liệu của nàng. Nàng không có bất kỳ lý do hợp lý nào, bởi vì là một phụ nữ có chồng, nàng thật sự không nên có tiếp xúc với nam nhân khác như vậy. Nàng không muốn Nhạc Mặc tức giận, nhưng nàng thật sự không có cách nào giải thích. Chỉ có thể không nói lời nào gắt gao vùi ở trong ngực hắn. Bên ngoài gió thật to, Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi tìm một nơi gần đây, Bảo Nhi cũng không bất ngờ, ngoan ngoãn ngồi xuống giường xa lạ kia. Nhạc Mặc khép hờ mắt, lẳng lặng tựa vào tiểu tháp bên cạnh. Ánh mắt Bảo Nhi vẫn dừng lại bên đó, hai người cứ lẳng lặng như vậy. Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa truyền đến, Nhạc Mặc đứng dậy ra khỏi phòng trong, Bảo Nhi có chút mệt mỏi nằm phịch ở trên chăn, ngửa đầu nhìn màn lụa. Lúc nghe được tiếng bước chân thì lập tức ngồi dậy, thấy trong tay Nhạc Mặc bưng một chén hoành thánh nóng hổi, khóe mắt lập tức ươn ướt. Bất kể từ lúc nào, người yêu nàng nhất vẫn luôn lo lắng rằng nàng có đói bụng không, có lạnh hay không nhất. "Tới đây, " vẻ mặt Nhạc Mặc bình thản nhìn Bảo Nhi vẫy vẫy tay. Bảo Nhi vội vàng bò xuống, từ phía sau ôm lấy người nam nhân kia thật chặt. Khóe môi Nhạc Mặc khẽ động, dừng một hồi, đưa tay kéo người đến trước mặt, ấn xuống ghế, mình ngồi trở lại tiểu tháp, chống đầu, nhắm mắt phượng lại. Hơi nóng trong chén lượn lờ bốc lên, tầm mắt Bảo Nhi mơ hồ, nhìn chằm chằm từng viên hoành thánh nóng hổi kia, trong lòng tràn đầy cảm kích cùng ngọt ngào. Nhạc Mặc bao dung, làm cho nàng hiểu được, trong tình yêu cũng không phải không có ranh giới cuối cùng, chẳng qua là quá yêu, mới có nhiều thỏa hiệp như vậy. Nhìn chằm chằm nam nhân yên lặng trên tháp đó, nhẹ nhàng cong đuôi mắt lên, bưng chén lên, bịch bịch ngồi xuống tiểu tháp. Nhạc Mặc nhấc mí mắt lên, lại khép lại. Bảo Nhi lại chen đến trước mặt, Nhạc Mặc vẫn nhắm hai mắt như cũ. "Tướng công, tay nàng dâu nhà chàng bị nóng đỏ rồi, thật là nóng á!", mỗ nữ vô cùng kiều mỵ khẽ gọi. Nhạc Mặc híp lại mắt phượng, vẫn không có nhẫn tâm nhìn, lại thấy cái chén kia hoàn toàn không có nằm ở trong tay người, mà để ở trên bàn thấp bên cạnh. Đề phòng Nhạc Mặc nổi giận, Bảo Nhi vội vàng nhoài người tới, ôm lấy cổ người ta. Giơ tiểu móng vuốt nóng đỏ kia đến trước gương mặt tuấn tú, Nhạc Mặc nhíu mày, ngẩng đầu lên, kéo tiểu móng đến trước mắt.
"Không phải đã để xuống cho nàng sao, tại sao còn muốn bưng chạy loạn?", trong giọng nói xen lẫn yêu thương cùng hơi giận. Bảo Nhi thành thật cúi gằm đầu, cũng không nói chuyện. Nhạc Mặc rất đau lòng, ấn đầu nhỏ kia vào trong ngực, thò tay kéo khăn lông ướt trên giá đỡ bên cạnh qua, nhẹ nhàng chầm cho nàng. "Có đau hay không?", Nhạc Mặc hạ thấp giọng xuống, trong mắt mang theo vẻ không đành lòng. Bảo Nhi lắc lắc đầu, không dám đối mặt với đôi mắt kia, nhỏ giọng nói, "Chỉ đói bụng… " Nhạc Mặc khẽ thở phào nhẹ nhõm, bưng hoành thánh lên, múc một viên, tỉ mỉ thổi, đưa tới khóe miệng tiểu nữ nhân kia, mỗ nữ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nam nhân trên đầu, cười cong lông mày. Ngày hôm sau, hai người giống như không xảy ra chuyện gì, trở lại Phượng Y Các. Nhạc Mặc chỉ cảm thấy trôi qua một đêm này, Bảo Nhi trưởng thành hơn không ít. "Tướng công, chàng phải đi ra ngoài sao? Bảo Nhi nhớ chàng thì phải làm sao?", mỗ nữ bắt đầu dính người khác thường, tâm tình Nhạc Mặc thật tốt, vẻ mặt mang theo vẻ tươi cười ấm áp không lạnh nhạt giống thường ngày. "Thượng Quan Dực kia, ta sẽ cho người đi tìm Mạc Thương, bên ngoài rất lạnh, không nên chạy ra bên ngoài." Ý ở ngoài lời, thành thật ngây ngô trong nhà cho gia, đừng đi ra ngoài gây sự. Bảo Nhi liên tục đáp ứng, tướng công nhà nàng rất độ lượng! Hi vọng Mạc Thương có thể trị hết cho Thượng Quan Dực, trong đôi mắt trong veo như nước mang theo một tầng sương mù. Mùa đông năm trước, lá trà rất hút hàng, nhưng năm nay rất khác thường, buôn bán của cửa hàng trà càng ngày càng ảm đạm. Lý Tuyết Diên cũng không có dư nhiều thời gian đi ra ngoài lang thang, đi theo Lý lão gia đi bái phỏng rất nhiều trà thương. Chuyện Mộ Dung Dục điều tra vẫn không có kết quả, mỗi lần tra được một chút đầu mối, lại rất nhanh bị cắt đứt. Mắt thấy sắp tới năm mới, nhất định phải trở về Trung Thành tham gia tế tự, bất đắc dĩ, đành phải rời đi trước. Cứ như vậy, Phượng Lăng Vũ cũng không còn lý do ở lại nữa, đến tư trạch thành Bắc, tìm Thượng Quan Dực cáo biệt. Vẻ mặt Thượng Quan Dực không trắng bệch giống như hôm đó, đã có chút huyết sắc, lẳng lặng vùi ở trên giường êm. Thấy Phượng Lăng Vũ đi vào, khẽ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đưa tay ra hiệu hắn tùy ý. Phượng Lăng Vũ kéo chiếc ghế bên cạnh, tâm tình có chút trầm thấp ngồi xuống, "Ngày mai ta phải trở về Trung Thành rồi, cùng đi với Mộ Dung Dục. Năm mới ngươi có trở về không?" Thượng Quan Dực liếc nhìn trang sách khẽ động trên bàn thấp, nhếch khóe môi nói: "Ta đã như vậy, sợ là còn chưa tới Trung Thành, thì đã chết rồi." Nhìn gương mặt vẫn chuyện trò vui vẻ như trước, nụ cười của Phượng Lăng Vũ có chút phai đi, "Nếu có thể gặp ngươi sớm một chút, có lẽ ta có thể cứu ngươi rồi." "Ha ha, sớm chút nữa, thì ta còn chưa có trúng độc đâu!", Phượng Lăng Vũ cười khổ, đưa tay kéo lại tấm chăn lông trên người cho hắn, "Trung Thành chính là một nơi bẩn thỉu, nếu như có thể, ta hi vọng cả đời cũng không muốn
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]