Chương trước
Chương sau
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
"Hoa dại nhà nào chẳng có hương! Phải không?" Bảo Nhi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhạc Mặc, không buông tha bất kỳ phản ứng nào của hắn.
"Phu nhân thích hoa dại? Vậy ven đường về ta hái một ít cho nàng." Bộ dạng nghiêm túc kia, giả vờ thật tốt.
"Vậy tướng công thích hoa gì nhất?" Bảo Nhi nhướng mày.
"Phu nhân thích, ta đều thích!" Nhạc Mặc rất là thâm tình nói.
"Vậy tướng công rất thích hoa dại sao?" Đáy mắt Bảo Nhi tràn đầy trêu chọc.
"Hoa gì cũng đều kém đóa hoa mỹ nhân phu nhân này!" Nhạc Mặc rất là cợt nhã nâng cằm Bảo Nhi lên.
Bảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn dật tươi cười kia, phúc chốc đầu như chập mạch, hờn dỗi đẩy tay Nhạc Mặc ra. Nhạc Bảo, mày không có tiền đồ!
Nhạc Mặc khẽ cười kéo tay cô bé con kia, "Bảo Nhi, ta và nàng ta không có gì cả."
"Không có quan hệ gì với ta!" Trực tiếp tránh ra, liếc Nhạc Mặc một cái. Chỉ có điều trong lòng dễ chịu không ít, Nhạc Mặc sẽ không lừa nàng, đây cũng là sự thật.
"Bảo Nhi, chạy chậm một chút, " Nhạc Mặc vội vàng theo sau.
Ta cả ngày quá ngoan, không làm ra chút chuyện, chàng sẽ không biết sốt ruột. Vừa chạy vừa lượn quanh, đám người hỗn loạn, chỉ chốc lát liền bỏ rơi Nhạc Mặc.
Tìm một mảnh đất trống, ngồi ở bên trên gò đá chờ, trấn này lớn như vậy, suy cho cùng chàng hẳn là có thể tìm được nhỉ.
Thượng Quan Dực ngồi trong phòng bao lầu hai, quạt cây quạt nhỏ, băng trong chậu đồng bên cạnh đang từ từ tan ra, nhìn sóng người nhốn nha nhốn nháo đi qua lại, hắn vốn là người thích tham gia náo nhiệt, chỉ tiếc, thân thể của hắn không cho phép.
Ăn chè đá trước mặt, tầm mắt nhìn bâng quơ không mục đích, một bóng dáng màu hồng thoáng hiện đập vào mắt, ngay lập tức ném cái muỗng đi, hứng thú tựa vào hành lang, nhìn cô bé con đang nhàm chán ở phía dưới kia.
Tiện tay rút một chiếc đũa trúc, ném về phía cây đào kia, ngay lập tức cánh hoa rơi xuống bồng bềnh như bông tuyết. Bảo Nhi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Xì Trum xanh đang đứng đối diện nàng liếc mắt đưa tình. Hừ! Trực tiếp nhặt chiếc đũa trúc trên đất kia ném tới.
"Thật là độc ác á!" Thượng Quan Dực nhẹ nhàng tránh ra, đi thẳng xuống dưới tàng cây.
"Ta rất bất hạnh" Bảo Nhi lầm bầm lầu bầu, tới đây ba lần gặp phải ba lần, xác suất gì đây chứ? Chuyện không thể tránh khỏi?
"Nha đầu, lại đang chờ người hả? Ta phát hiện duyên phận hai ta không cạn, nàng cảm thấy thế nào?" Thượng Quan Dực phe phẩy cây quạt đứng ở trước mặt Bảo Nhi.
"Ta không thấy vậy, ta cảm thấy gần đây vận khí của ta không tốt lắm, luôn chọc phải hoa đào nát, trở về hẳn là nên rắc chút nước ngải trong phòng" Bảo Nhi phủi cánh hoa rơi trên người xuống.
"Nàng không cảm thấy cành hoa của ta đây đang nở rừng rực đó sao?" Thượng Quan Dực tiện tay bẻ cành hoa đào, đưa tới trước mặt Bảo Nhi.
"Nhà ta có đầy sân, không thiếu cái cành này của ngươi, " không chừa một chút đường sống. Bảo Nhi xoay người chuẩn bị rời đi.
Còn có thiên lý hay không? Thượng Quan Dực hắn ở trong kinh thành là người luôn được giành giật, khắp nơi đều là mỹ nữ đuổi theo kêu gào muốn gả cho hắn, tại sao đến cái trấn rách nát này thì trở nên không đáng giá một đồng như vậy chứ?
"Nè, nè, nàng chờ một chút" thấy Bảo Nhi đi về phía đám người, Thượng Quan Dực vội vàng gọi người lại.
"Nói", quăng tới một chữ.
"Nàng tên là gì?" Thượng Quan Dực có ám ảnh, lần trước thất bại như vậy, lần này nhất định phải hỏi được á.
"Ngươi có ý mới hay không? Có biết bắt chuyện hay không?" Bảo Nhi lại đi trở về.
Đứa bé này thật đáng thương, mỗi lần gặp mặt liền hỏi người ta tên gì, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có, ngoại hình cũng không tệ lắm, không phải  quá lãng phí sao!
Đột nhiên Thượng Quan Dực không biết nên nói gì, nhìn về phía nàng, đầu không xoay chuyển được nữa. Mình đường đường là trưởng tử Thượng Quan Gia, bất luận là thương trường hay là quan trường, xoay chuyển như chơi, vậy bây giờ là tình trạng gì đây?
Nhạc Mặc tìm một vòng cũng không thấy được bóng dáng của Bảo Nhi, cũng khó có thể bình tĩnh được nữa, bèn đến cửa tiệm mộc của Nhị Ngưu, tìm vài hỏa kế đi theo tìm. Mười lăm tuổi, quần áo màu hồng, trên đầu buộc dây cột tóc màu xanh lá, đặc trưng rất rõ ràng.
Bảo Nhi thì hay rồi, đang ngồi trên gò đá chỉ dạy cho Thượng Quang Dực!
"Ta nói, ngươi đều nghe rõ chưa?" Bảo Nhi nghiêm túc nhìn Thượng Quan Dực.
"Một nữ nhi khuê trung như nàng, từ đâu biết được nhiều bàng môn tả đạo như vậy?" Thượng Quan Dực rất không khách khí đáp lại.
"Cái gì mà bàng môn tả đạo hả? Ta không lấy học phí của ngươi là tốt lắm rồi, ta đi đây! Uổng phí miệng lưỡi cả buổi của ta." Bảo Nhi rất tức giận vuốt cổ họng, bỗng sinh ra linh cảm, chờ gom góp chút tiền, có thể mở một vài chuyên đề giảng dạy gì đó. Úi chà chà, sao ta thông minh như vậy nhỉ! Đổi giận thành vui "Ha ha ha ha".
Thượng Quan Dực bị Bảo Nhi chỉnh sửng sốt một hồi, biến hóa này cũng quá nhảy vọt thì phải!
"Tóc dài, kiến thức ngắn." Bảo Nhi khinh bỉ nhìn Thượng Quan Dực. Những lời này rất là thích hợp á, tóc Thượng Quan Dực dài hơn nàng không ít.
"Nàng, nàng!" Thượng Quan Dực tức muốn giơ chân, nhanh chóng phe phẩy cây quạt, xoay người vào tửu lâu Minh Hương. Nha đầu chế tiệt này, lần sau nhất định phải cho nàng đẹp mắt! Tức chết ta rồi! Ta không tin, với sức quyến rũ của Thượng Quan Dực ta còn không tóm được nàng, chờ sau khi tóm được rồi lập tức vứt bỏ! Đúng, cứ làm như vậy!
"Ồ, đó có phải là tẩu tử hay không?" Nhị Ngưu chỉ vào bóng dáng màu hồng dưới cây đào kia, Nhạc Mặc cũng nhìn thấy, tiểu nữ nhân kia đang cao hứng bừng bừng chơi đùa cánh hoa trong tay!
"Khổ cực các ngươi rồi, lần sau mời các ngươi uống rượu." Nhạc Mặc cảm kích quay về phía mấy người kia nói.
"Khách khí gì á, vậy chúng ta đi về trước." Nhị Ngưu dẫn theo một đám người trở về tiệm mộc.
Bảo Nhi đang chuẩn bị ngắt chút cánh hoa, liền liếc thấy một bộ quần áo màu sam, sắc mặt mỗ nam rất không tốt, tóc trên thái dương đã ướt nhẹp, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Tình trạng như vậy, cười hi hi ha ha hình như không tránh thoát được.
"Tướng công, ta lạc đường" Bảo Nhi làm bộ đáng thương chu cái miệng nhỏ nhắn vò cánh hoa trong tay, ra tay mạnh mẽ.
Như thế, làm sao Nhạc Mặc đành lòng khiển trách được? Kéo tiểu nữ nhân qua, ôm thật chặt nàng vào trong ngực. Bảo Nhi, nàng có biết đến cùng mình có bao nhiêu quan trọng không?
Bảo Nhi cũng cảm thấy lần này hơi quá trớn, ôm eo Nhạc Mặc, vùi đầu vào trong ngực Nhạc Mặc.
Nhạc Mặc là người thân duy nhất của nàng, cũng là người yêu nàng nhất, nàng có thể nghịch ngợm, càng quấy, nhưng tuyệt đối không thể làm tổn thương tim hắn. Tướng công, về sau không bao giờ như vậy nữa!
Một buổi chiều, Bảo Nhi đều ngoan ngoãn đi theo Nhạc Mặc. Nhạc Mặc không nói lời nào, nàng cũng không dám nói lời nào. Tuy nói tính tình Nhạc Mặc tốt, thế nhưng lần này mình làm không đúng, không cường ngạnh lên được.
Bình thường tiểu nha đầu hỏi rất là nhiều, hiện tại đã lâu như vậy mà không nói không rằng, thật sự bị hù sợ?
"Bảo Nhi, tướng công quên một chuyện, " Nhạc Mặc nhìn bé con kia, thấp giọng nói.
"Hả? Chuyện gì?" Rốt cuộc có thể nói chuyện, thiếu chút nữa nhịn hỏng. Bảo Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, vui mừng hỏi.
"Chúng ta phải đi bộ về… " Nhạc Mặc có chút áy náy nhìn Bảo Nhi.
Ặc, phải đi bộ! Bảo Nhi phản ứng chậm một chút, "Không sao, Bảo Nhi có thể đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.