Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
"Hoa dại nhà nào chẳng có hương! Phải không?" Bảo Nhi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhạc Mặc, không buông tha bất kỳ phản ứng nào của hắn.
"Phu nhân thích hoa dại? Vậy ven đường về ta hái một ít cho nàng." Bộ dạng nghiêm túc kia, giả vờ thật tốt.
"Vậy tướng công thích hoa gì nhất?" Bảo Nhi nhướng mày.
"Phu nhân thích, ta đều thích!" Nhạc Mặc rất là thâm tình nói.
"Vậy tướng công rất thích hoa dại sao?" Đáy mắt Bảo Nhi tràn đầy trêu chọc.
"Hoa gì cũng đều kém đóa hoa mỹ nhân phu nhân này!" Nhạc Mặc rất là cợt nhã nâng cằm Bảo Nhi lên.
Bảo Nhi nhìn khuôn mặt tuấn dật tươi cười kia, phúc chốc đầu như chập mạch, hờn dỗi đẩy tay Nhạc Mặc ra. Nhạc Bảo, mày không có tiền đồ!
Nhạc Mặc khẽ cười kéo tay cô bé con kia, "Bảo Nhi, ta và nàng ta không có gì cả."
"Không có quan hệ gì với ta!" Trực tiếp tránh ra, liếc Nhạc Mặc một cái. Chỉ có điều trong lòng dễ chịu không ít, Nhạc Mặc sẽ không lừa nàng, đây cũng là sự thật.
"Bảo Nhi, chạy chậm một chút, " Nhạc Mặc vội vàng theo sau.
Ta cả ngày quá ngoan, không làm ra chút chuyện, chàng sẽ không biết sốt ruột. Vừa chạy vừa lượn quanh, đám người hỗn loạn, chỉ chốc lát liền bỏ rơi Nhạc Mặc.
Tìm một mảnh đất trống, ngồi ở bên trên gò đá chờ, trấn này lớn như vậy, suy cho cùng chàng hẳn là có thể tìm được nhỉ.
Thượng Quan Dực ngồi trong phòng bao lầu hai, quạt cây quạt nhỏ, băng trong chậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-sung-tieu-phu-dien-vien/1159149/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.