Chương trước
Chương sau
- Cướp cái gì nữa trời?
Cao Lôi Hoa sờ nhẫn không gian, mịa nó, không yên cho con nhà người ta sống à? Hắn vừa mới giải quyết xong vụ thành Nạp Tư, vừa bước chân ra khỏi truyền tống, chưa yên mông đã xảy ra vấn đề nữa rồi? Là con mẹ mìn nào thế, cứ muốn xxx ông hả?! Ngại Cao Lôi Hoa hắn ít việc quá hay sao nên kiếm chuyện cho hắn làm!
- Là mấy thằng cha nào trong thành Lai Nhân này đến cướp phải không?
Giọng nói của Cao Lôi Hoa âm trầm. Nghe giọng nói của lão Cao bây giờ cũng đủ hiểu lão đang tức đến mức nào.
Dù sao khó chịu cũng là chuyện tất yếu, dù là ai mà cũng gặp những chuyện như của lão Cao mà không điên tiết lên mói là lạ.
- Đúng vậy. Cao Lôi Hoa đại nhân.
Bố Lỗ Tư ra sức gật đầu, nói:
- Là mấy thằng khốn đó, muốn cướp chiến lợi phẩm mà chúng ta mang từ thành Nạp Tư về. Vốn chúng ta đã làm theo lời dặn của ngài là trừ bỏ những thứ đã cấp cho một vạn chiến sĩ thú nhân và một vạn con Sư Thứu đi kèm thì tất cả đều được đưa vào quốc khố của để quốc. Nhưng mà mấy tên **** đàng đó. Bọn họ nhìn thấy những của cái của chúng ta thì thằng nào cũng đỏ mắt thèm thuồng nhìn những thứ chúng ta thu hoạch. Hơn nữa, bọn họ không chỉ muốn lấy đi phần được mang vào trong quốc khố. Thậm chí còn muốn cướp đi những thứ mà Cao Lôi Hoa đại nhân ngài nói sẽ cấp cho một vạn chiến sĩ gì đó, bao gồm cả một vạn con Sư Thứu!
Lai Nhân Bố Lô Tư càng nói càng kích động, lúc này gã như một con hùng sư tức giận gầm gừ.
- Chúng ta, những chiến sĩ của Thú Nhân không cần đến tài phú gì cả. Nhưng mà.......
Lai Nhân Bố Lỗ Tư nắm chặt nắm tay:
- Những thứ đâu chỉ là tài phú, đó là những thứ mà các chiến sĩ đổi lấy bằng lòng quả cảm, dũng khí xông lên chiến trường! Ta không cam lòng! Không cam lòng bị mấy thằng khốn nạn đó cướp đi những thứ này!
Lúc Lai Nhân Bố Lỗ Tư nói ra câu cuối cùng thì giống như gào rú lên đề trút nỗi hờn tức của mình. Lai Nhân Bố Lỗ Tư hận những thằng khốn này. Những tên này trừ việc ức hiếp người trong tộc mình, những người đồng bào trong nước ra thì chúng biết làm gì. Lúc trước gọi bọn hắn đi thành Nạp Tư, tên nào tên nấy đều khiếp đảm như những con thó, con rùa rụt đầu không dám ho he tiến lên. Bây giờ, khi một vạn chiến sĩ ca khúc khải hoàn trở về với những của cải kinh thiên từ thành Nạp Tư thì những tên đó lại như ruồi bọ dấy máu ăn phần.
- Là thằng nào cướp?
Ánh mất lão Cao sắc bén.
- Là cái thằng chưởng quản ngân khố tạm thời của đế quốc, báo tộc, Bội Lạc Đức và một đám ruồi bọ tộc Sài Lang.
Lai Nhân Bố Lỗ Tư nghiến răng nói:
- Mấy thằng khốn tham lan này lẽ ra phải bị sét đánh chết. Cái thằng báo tộc Bội Lạc Đức. Người này thân là quản lý quốc khố. Không biết mấy nắm nay đã tham ô biết bao nhiêu là của cải.
- Thú nhân tham lam? Thú nhân là những người đại biểu cho sự dũng mãnh cùng hào sảng, từ khi nào trong thủ nhân lại xuất hiện nòi tham lam cơ chứ?
Lúc này, ở bên cạnh Cao Lõi Hoa, cô bé Bạch Ngân long xen mồm nói vào. Theo như những gì mà cô bé Bạch Ngân long này được dạy bảo thì thú nhân nổi tiếng là con người chính trực. Đương nhiên, kỳ thật suy nghĩ đó của cô bé không sai. Đại bộ phận thú nhân chính là đại biểu cho chính trực, trung nghĩa, dũng cảm. Nhưng có đại bộ phận tất có tiểu bộ phận, và phần đó cực kỳ cá biệt.
- Nhân vô thập toàn, ngọc vô tỳ vết. Cho dù là bên trong các vị thần, cũng có vị thần độc ác, vị thần lương thiện, có vị thần cù nhầy, cũng có người hào sảng... Huống chi là nhừng thú nhân người phàm xương thịt.
Cao Lôi Hoa cười khổ nói. Chỉ cần là sinh vật có trí tuệ sẽ có dục vọng. Sẽ có lòng tham.
- Vị này là?
Lai Nhân Bố Lỗ Tư lúc này mới phát hiện bên cạnh Cao Lôi Hoa còn có một cô bé váy tím. Đầu tiên, Bố Lỗ Tư nhìn thấy mái tóc bạc trắng của cô bé, sau đó lại nhìn lên mái tóc bạc của Cao Lôi Hoa. Chẳng lẽ cô gái này là con của tiên sinh Cao Lôi Hoa? Trong lòng Bố Lỗ Tư nảy ra suy nghĩ xấu xa.
Không có biện pháp, hễ ai nhìn thấy mái tóc trắng của cô bé, lại nhìn thấy cái đầu bạc trắng của Cao Lôi Hoa, đảm bảo tất cả mọi người đều liên tưởng đến điều đó. Mặc dù trên đại lục này cũng có nhiều màu tóc, nhưng màu bạc trắng thì cực kỳ hiếm hoi.
- Ta gọi là Ngân.
Bạch Ngân long ngước cái đầu nhỏ bé cùa cô bé lên nói. Ánh mắt cô bé chợt lóe nhìn Lai Nhân Bố Lỗ Tư. Sau đó chỉ chỉ cầu cầu trên vai Cao Lôi Hoa nói:
- Ta là vị hôn thê của hắn.
Lúc này, cầu cầu đang ngủ trên vai Cao Lôi Hoa cũng giật nảy mình lên. Không ai nhìn thấy bộ long của cầu cầu trong khoảng khắc đó đã chồng ngược lên. Chẳng lẽ đây chính là 'sợ dựng tóc gáy' trong truyền thuyết?
- Choáng!!
Lai Nhân Bố Lỗ Tư nghe nói như thế thì đầu óc của gã lập tức có chim bay, sao bay, pháo nổ... choáng! Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế lại nói mình là vị hôn thê của một con Slime. Chuyện này đúng là khó làm cho con người ta chấp nhận được.
- Không cần kinh ngạc. Bằng hữu của ta. Phải biết rằng cầu cầu hắn xứng đáng với cô gái này nhất đó.
Cao Lôi Hoa liếc nhìn Bố Lỗ Tư, nói.
Đồng thời, Ngân cũng dùng con mắt thuần khiết của mình liếc nhìn Lai Nhân Bố Lỗ Tư.
Ánh mắt thuần khiết của Ngân làm cho Lai Nhân Bố Lỗ Tư sinh ra cảm giác ngạc nhiên khi biết đây là sự thật.
- Ha ha.
Lai Nhân Bố Lỗ Tư đưa tay gãi đầu cười trừ.
- Tốt lắm. Chúng ta đi thôi. Ta muốn coi xem thằng nào có quyền thu lấy những chiến lợi phẩm mà một vạn chiến sĩ đổi lấy bằng lòng quả cảm, dũng khí của mình nào.
Nắm lấy bàn tay của Ngân, lão Cao nói với Bố Lỗ Tư.
Nghe được những lời này của Cao Lôi Hoa, Bổ Lỗ Tư cảm thấy yên tâm hẳn, có mặt Cao Lôi Hoa, đố ai dám cướp đồ của bọn hắn nữa.
- Cao Lôi Hoa tiên sinh, ta dẫn đường.
Lai Nhân Bố Lỗ Tư quay đầu đi trước dẫn đường.
Cao Lôi Hoa gật đầu, sắc mặt lão Cao xem ra có vẻ không được tốt lảm. Phải biết rằng một vạn đầu Sư Thứu cùng với những chiến lợi phẩm khác của một vạn chiến sĩ thú nhân đều là do Cao Lôi Hoa chính mồm mình đáp ứng tặng cho lòng dũng cảm của một vạn chiến sĩ này. Đây là niềm vinh dự mà những chiến sĩ này xứng đáng được nhận lấy!
Cao Lôi Hoa rất muốn nhìn xem. Là thằng nào đui mù ỷ thế hiếp người của hắn như thế.
Đi theo sau lão Cao là tộc trưởng Độc Nhãn cự nhân A Nặc và tân nhiệm Hỏa thần Ca Đức. Còn các cự nhân và huyết kỵ sĩ khác thì đứng yên tại chỗ đợi Cao Lôi Hoa quay về.
Quảng trường đấu thú là một cái quảng trường lớn nhất của đế quốc Bỉ Mông. Nơi này vốn là địa phương mà đế quốc Bỉ Mông tiến hành duyệt binh. Lúc này, tại quảng trường rộng lớn này đang chất một đống vàng bạc to như một ngọn núi nhỏ! Đây là những chiến lợi phẩm mà một vạn chiến sĩ thú nhân mang từ thành Nạp Tư về đây. Lúc này, tất cả chiến lợi phẩm đều chồng chất ở quảng trường. Trong đó bao gồm hai vạn Sư Thứu.
Ở một bên quảng trường là một vạn chiến sĩ đã đi theo Cao Lôi Hoa đến đồ thành Nạp Tư. Nhưng lúc này đây, một vạn chiến sĩ thú tộc đó đã bị ba vạn binh lính Sài Lang bao vây.
Lúc một vạn chiến sĩ thú nhân đem tất cả chiến lợi phẩm về phía quảng trường thì đã bị ba vạn Sài Lang có mưu đồ chiếm đoạt này vây quanh lại.
Một vạn dũng sĩ của chúng ta có chút sững sờ. Bọn họ vốn tưởng rằng bọn họ khi trở về sẽ được tung hô như những vị anh hùng. Nhưng bọn hắn không nghĩ tới mình lại bị những đồng bào của mình bao vây lại.
Sau đó, những con sói tham lam này lại muốn cướp đoạt lấy những chiến lợi phẩm phong phú ở giữa quãng trường. Không chỉ như thế, những con người sói tham lam này không chỉ muốn cướp lấy những chiến lợi phẩm nạp vào quốc khố, mà lúc này, chúng tham lam muốn cướp luôn những chiến lợi phẩm trên người các chiến sĩ thú nhân anh dũng. Thậm chí, có mấy người đã bị lôi ra cướp trắng trợn.
Làm cho Sài Lang tộc kinh ngạc là trên người mỗi chiến sĩ này chỉ có một món chiến lợi phẩm duy nhất.
Cái này mới là những chiên sĩ chân chính. Tuy rằng Cao Lôi Hoa nói qua là bọn họ lấy được bao nhiêu thì lấy. Nhưng nhóm người này là những nam tử hán chân chính, bọn họ chỉ lấy một kiện làm đồ vật kỷ niệm mà thôi. Không ai lấy nhiều! Giống như ước định ngầm trước với nhau, tất cả những chiến sĩ chỉ lấy một kiện giống nhau.
Hán tử đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Sài Lang. Mấy thứ này, là Cao Lôi Hoa đáp ứng cho bọn họ mang về. Đối với bọn họ mà nói. Mấy thứ này đại biểu cho niềm vinh dự. Là vinh dự, vinh quang mà một vạn chiến sĩ bọn hắn dám tiến đánh thành Nạp Tư.
Hán tử bị lột đồ đó căm tức nhìn tên Sài Lang đàng dẫm lên trên mình! Đây là hành vi coi thường lòng quả cảm của các chiến sĩ!
Nhưng dũng sĩ đó vẫn không hề ra tay. Không phải bọn họ đánh không lại ba vạn Sài Lang. Mà là bọn họ không thể ra tay.
Bởi trước mặt ba vạn Sài Lang này còn có một tên béo Báo tộc.
Trong thú nhân, rất ít tên nào béo tốt như vậy. Người này là chưởng quản quốc khố của đế quốc Thú Nhân. Tên Bội Lạc Đức.
Nguyên nhân vì có gã báo tộc béo mập này mà một vạn chiến sĩ gang thép vẫn không ra tay.
Không chỉ một vạn dũng sĩ. Mà những dũng sĩ Sư tộc của thành Lai Nhân cũng căm tức đám Sài Lang cùng gã báo tộc mập ú này. Nhóm Sư tộc muốn động thủ. Nhưng cũng giống như một vạn chiến sĩ. Bọn họ không thể động thủ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn một vạn dũng sĩ chân chính nhận hết vũ nhục.
- Khặc khặc. Sớm thành thật giao ra hết đồ tốt thì khỏe ròi. Cứ để cho bọn anh phải ra tay. Thật là thương ơi là thương mà!
Trong tay Bội Lạc Đức vuốt ve một chiến lợi phẩm. Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự tham lam trong mắt hắn.
Lúc này con đường quan lộ của Bội Lạc Đức hắn đang rộng mở. Trên quảng trường này là một tài sản khổng lồ. Cho dù là bên trong quốc khố của đế quốc Bỉ Mông cũng không có nhiều như vậy.
Đã lâu không được chạm vào nhiều của cái thế này, Bội Lạc Đức liếm mép.
Nhớ lại lúc tân nhiệm thú hoàng Nguyệt Sư mới lên thì Bội Lạc Đức hắn cũng không còn được húp mỡ nữa.
Tân nhiệm thú hoàng Nguyệt Sư vừa lên thì cắt một gã hồ ly già khú đế đi chưởng quản tài chính đế quốc. Làm cho người quản lý quốc khố như hắn lúc nào cũng lo sốt vó vì tình trạng nước vào quốc khố thì ít, mà nước ra thì như lũ.
Nhưng chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng hơn là cách dùng người của bệ hạ Nguyệt Sư khi thực thi một số cải cách. Điều này làm cho Bội Lạc Đức cảm giác thấy mình hết ngày yên ổn rồi. Bởi hắn nhận thấy vị bệ hạ mới lên này không giống như tay thú hoàng trước tứ chi phát triển, đầu óc ngu si. Tuy lúc này hắn vẫn còn quản lý quốc khố. Nhưng mà Bội Lạc Đức biết, Nguyệt Sư thay mình là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cho nên, lúc này, việc mà Bội Lạc Đức tập trung suy nghĩ chính là làm cách nào vét được càng nhiều thì càng tốt!
Rốt cục, ông trời đã cho hắn một cơ hội ngon ăn rồi! Một đống của cải giàu hơn cả đế quốc!! Chỉ cần nuốt gọn được đống của cải này, Bội Lạc Đức có thể bỏ trốn khỏi đế quốc Bỉ Mông, tìm đến một nơi của đế quốc nhân loại mà sống những ngày thần tiên của mình.
Mà nói đến tin tức những của cải này, Bội Lạc Đức hắn phải cảm ơn một gã trung niên.
Gã trung niên này là do tộc Sài Lang phái đến đưa tin, tên là Lang Bảo Lương.
Ước chừng hai canh giờ trước. Một vạn chiến sĩ thú tộc thông qua truyền tống trận trở về, mang theo vô số tài vật khuân vác đến quảng trường đấu thú.
Ngay sau đó, một tên đại biểu của tộc Sài Lang tới tìm hắn, truyền tin, đồng thời đưa ra ý hợp tác. Muốn cả hai bên cùng nhau nuốt những chiến lợi phẩm này.
Đây là hành động trả thù của những tên Sài Lang đối với việc Cao Lôi Hoa giết chết một đội Sài Lang trong đại điện tiếp các đại sứ các nước họp việc xử lý Hồ tộc độc lập... ... ...
Cao Lôi Hoa vốn mượn việc giết chết một đội Sài Lang lúc ở trong đại điện tiếp các đại sứ để dằn mặt đám Sài Lang này. Nhưng thật không ngờ, điều đó không những không làm cho chúng thu liễm lại mà càng căm thù Cao Lôi Hoa hơn. Và ý tưởng nuốt gọn những chiến lợi phẩm này của những tên Sài Lang chính là hành động trả thù Cao Lôi Hoa!
Đương nhiên, Sài Lang tộc cũng không phải đứa ngốc. Bọn họ cũng không dám mạnh mẽ cướp lấy những chiến lợi phẩm phong phú này. Thực lực của Cao Lôi Hoa khủng khiếp như thế nào? Có thể dẫn dắt một vạn chiến sĩ thú tộc mà quét ngang dọc thành Nạp Tư cũng đủ hiểu không đơn giản rồi!
Hơn nữa, nếu cướp những chiến lợi phẩm này, không cần đến Cao Lôi Hoa ra tay, mà chỉ cần đến những dũng sĩ Hoàng Kim Sư Tộc đó ra tay cũng đủ giết chết bọn chúng rồi.
Cho nên, những tên Sài Lang này mới nghĩ ra một kế. Bọn họ sẽ quang minh chính đại nuốt gọn những chiến lợi phẩm này. Hơn nữa còn làm cho nhừng người đó không thể ho he một lời nào!
Vì thế, bọn họ nghĩ tới chưởng quản quốc khố Báo tộc.
Chiếu theo luật của Thú tộc: (Phàm là chiến lợi phẩm mà chiến tranh đoạt được. Toàn bộ phải đem về quốc khố.)
Đây là phương pháp xử lý chiên lợi phẩm từ xa xưa của Thú tộc. Tuy rằng quy củ đã rất lâu, ít ai nhớ tới. Dù sao hơn một ngàn năm qua. Đế quốc cũng không có đủ quân lực đi chiến đấu với nước khác. Vì vậy càng không có chiến lợi phẩm thì lấy gì mà áp dụng luật này?
Mà lúc này, chưởng quản quốc khố Báo tộc ra mặt. Yêu cầu các chiến sĩ phải tuân thủ luật pháp!
Con báo mập mạp này đưa tay chỉ nhũng chiến lợi phẩm, cao giọng đọc luật đế quốc. Yêu cầu đem tất cả chiến lợi phẩm vào quốc khố cho hắn!
Cái này, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho một vạn dũng sĩ tuy không cam tâm cũng không dám phản kháng. Và cũng là nguyên nhân dù chứng kiến những tên Sài Lang kia ức hiếp các chiến sĩ thắng lợi đi về, những dũng sĩ Hoàng Kim Sư Tộc vẫn không dám ra mặt giúp đõ, chỉ có thề nghiến răng căm tức nhìn.
Sài Lang tộc Lang Bảo Lương đắc ý nhìn Hoàng Kim Sư Tộc xung quanh. Hắn cảm thấy đắc ý kế hoạch của mình.
Hắn cho rằng. Cho dù lúc này, cái gã Cao Lôi Hoa kia có ở đây thì có thể làm được gì cơ chứ! Cho dù Cao Lôi Hoa có là cha của bệ hạ Nguyệt Sư đi nữa. Nhưng lần này cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt là chắc cú.
Chỉ cần là chiến lợi phẩm. Phải đưa về quốc khố! Lúc này Lang Bảo Lương ca ngợi quy tắc mà các tổ tiên của thú tộc định ra năm xưa!
Chỉ nhìn đến những chiến lợi phẩm trước mặt, trong lòng những tên Sài Lang vô cùng thích thú.
Chi tiếc. Bọn họ chưa từng có nghĩ tới một việc.
Cao Lôi Hoa đã nói những thứ này là 'chiến lợi phẩm' lúc nào chưa?
Những của cải này. Chẳng lẽ là 'chiến lọi phẩm' của một vạn thú nhân kia sao?
Không phải. Đúng không! Một đống của cải này. Gần như là do cá nhân Cao Lôi Hoa đoạt được từ thành Nạp Tư. Do đó có thể nói những của cải này tạm thời vẫn thuộc về tài sản tư hữu của Cao Lôi Hoa....
Nên khi Cao Lôi Hoa đi vào quảng trường đấu thú, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mặt Cao Lôi Hoa đen xì như mặt Trương Phi. Nhìn những chiến sĩ thú tộc kia bị vây lại, bị dẫm đạp, thật sự là phẫn nộ kinh thiên!
Cái đám này, làm người thái quá!
Một vạn chiến sĩ thú tộc đang bị ba vạn Sài Lang bao vây chính là những người đi theo Cao Lôi Hoa đồ thành Nạp Tư. Một vạn người này Cao Lôi Hoa rất dễ nhận ra. Tuy bọn họ đến từ các bộ tộc khác nhau trong đế quốc này. Nhưng vì chứng tỏ quyết tâm hy sinh của mình. Ở trên cánh tay của những chiến sĩ này buộc một mảnh vải màu trắng. Đây là thứ dùng để thể hiện quyết tâm ra đi trên chiến trường của các chiến sĩ này.
Vì vậy đây là những người có lòng quả cảm, cam đảm đi theo Cao Lôi Hoa.
Mà lúc này, một vạn hán tử gang thép này thắng lợi trở về, không những không được tung hô như những vị anh hùng, ngược lại còn bị bao vây như những tên tội phạm. Bọn họ vốn là anh hùng. Bọn họ lẽ ra phải được những cô gái nhìn mình đầy hâm mộ, tung những bó hoa tươi ca ngợi!
Những bởi vì lòng tham của một vài cá nhân, mà lúc này đây, một vạn chiến sĩ lại bị đãi ngộ như nhừng tên tội phạm!!
Cách Cao Lôi Hoa không xa, một tên Sài Lang đang đè một chiến sĩ thú nhân dưới chân, tên đó đang lục lọi cả người chiến sĩ này nhằm kiếm tìm chiến lợi phẩm.
- Mịa nó!
Con mắt màu đen của Cao Lôi Hoa có phần đỏ lên! Một vạn chiến sĩ thể chết đi theo Cao Lôi Hoa chiến đấu, không ngờ lúc trở về lại chịu nhục nhã như thế!
Chỉ vì một chút của cải mà lại xuống tay với chính những đồng bào, những đồng đội của mình. Cho dù là ác ma trong địa ngục cũng không có những loại hành vi vô nhân tính như thế!
Bọn người kia. Tất cả đều lăn xuống địa ngúc đi!
- Mấy thứ này. Là Cao Lôi Hoa đại nhân nói cấp cho chúng ta.
Một giọng nói trẻ tuổi hấp dẫn lực chú ý của Cao Lôi Hoa. Là một chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi đứng ra nói.
- Còn dám ý cò ý kiến hả?
Bội Lạc Đức nhìn chiến sĩ đầu heo này nói:
- Đừng nói với ta một câu là Cao Lôi Hoa, hai câu là đại nhân Cao Lôi Hoa. Ta không có biết hắn. Ta tiếp khách ở đế quốc Bỉ Mông này nhiều năm qua. Còn chưa có nghe qua tên vị đại nhân nào gọi là Cao Lôi Hoa hết ráo.
- Nghe nè, thằng nhóc kia. Dựa theo luật lệ của đế quốc Bỉ Mông chúng ta. Phàm là những thứ đoạt được trong chiến tranh, tất cả đều phải đưa về quốc khố. Điểm ấy chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu rõ hả?
Mọi người nghiến chặt răng. Nhưng không có cách nào phản bác được. Bởi vì, chuyện rất buồn cười là những lời nói của gã báo mập mạp này lại là sự thật.
Nhưng mà mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn gã báo mập mạp này. Nhập về quốc khố? Nói thật dễ nghe ha, một đống của cải lớn thế này, nhập vào quốc khố được bao nhiêu?
- Tiếp tục tìm cho ta. Cái tên hạ đẳng thấp hèn này, mẹ nó. Còn bắt chúng ta phải tự mình ra tay nữa. Mẹ nó, mỗi người trên người cũng chỉ co một thứ này sao? Ta không tin, tìm tiếp cho ta! Tìm coi trên người chúng có gì đáng giá lột hết cho ta.
- Không, đó là thứ mà mẹ ta lưu lại cho ta, trả lại cho ta!
Đột nhiên, vị chiến sĩ đầu heo đó rống to lên. Trước mặt hắn, một gã Sài Lang đã lục được một ngọc bội trong tấm áo giáp của hắn.
- Mẹ nó, nói cái đèo gì hả. Nhìn mày nghèo kiết xác như thế. Mẹ mày có gì mà cho mày thứ quý giá như vậy hả?
Tên Sài Lang kia cuồng tiếu.
- Xoẹt ~~ Đùm~~!!
Vào đúng lúc tên Sài Lang kia cuồng tiếu thì trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm!
Là một tiếng sấm vang trời, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Trên bầu trời trong xanh mây trắng.
Nhưng lạ kỳ thay, dù trời trong xanh mây trắng thì tiếng sấm vẫn vang lên không ngớt, quanh quẩn giữa trời xanh.
Đây, chính là lửa phẫn nộ của lôi thần!
- Mẹ nó, làm ta sợ teo bi!
Gã Sài Lang bất mãn nói thầm một tiếng:
- Hù chết ông nội Năm của bọn mày.
Cái gã Sài Lang tên Năm này nói.
Đột nhiên, Sài Lang Năm cảm thấy yết hầu mình bị đè ép.
Một cánh tay không hề cường tráng đang bóp lấy cổ gã, nhưng lại cực kỳ khỏe, nhấc nổi gã lên.
- Ặc~~Ặc!!
Gã Sài Lang tên Năm này mặt đỏ lên. Hắn cố gắng gỡ bàn tay đó ra khỏi cổ của mình, nhưng bàn tay nhìn không có lực này lại cứng như là gọng kìm. Không hề động đậy chút nào.
Cố gắng cúi đầu nhìn xuống, Năm chỉ thấy một mái tóc màu trắng xóa.
- Ặc~~
Miệng Năm sùi bọt mép, đầu, óc bị thiếu dưỡng khí làm cho gã nhanh chóng bất tỉnh đi.
Tay lão Cao nhanh chóng cầm lấy ngọc bội trên tay gã Năm. Sau đó nhẹ nhàng ném gã lên trên cao.
Dù nhẹ nhàng nhưng cao đến tầm mười thước.
-Bộp!
Năm rơi xuống đất, mọi người có thể nghe rõ tiếng xương kêu răng rắc, tiếng xương bị nát vụn. Có lẽ, chín phần chết, một phần sống quá.
Cao Lôi Hoa ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đeo lại miếng ngọc bội vào cổ của chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi này.
Là do Cao Lôi Hoa đã không chuẩn bị tốt, không lo lắng trước sau nên mới khiến cho những chiến sĩ này chịu nhiêu ủy khuất.
- Cao Lôi Hoa đại nhân.
Chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi nhìn thấy Cao Lôi Hoa, lộ ra vẻ hưng phấn.
- Các ngươi đã bị ủy khuất như vậy, ta sẽ khiến bọn chúng chịu gấp trăm ngàn lần.
Cao Lôi Hoa vỗ nhè nhẹ lên vai chiến sĩ đầu heo trẻ tuổi này!
- Bùm!!
Một tiếng sấm lại vang lên. Từng đạo lôi quang lướt qua chân trời. Đây là do lôi nguyên tố chịu sự ảnh hưởng từ cơn giận dữ của Cao Lôi Hoa.
Đứng ở đằng xa, đại biểu của tộc Sài Lang, Lang Bảo Lương đột nhiên bắt đầu hoài nghi, hoài nghi hành động trả thù của tộc mình lần này có chính xác không?
Không tận mắt nhìn thấy Cao Lôi Hoa thì bọn họ có thể cho rằng kế hoạch của mình hoàn mỹ, không có khe hở. Nhưng Cao Lôi Hoa xuất hiện thì lập tức Lang Bảo Lương cảm thấy kế hoạch của mình có khe hở rồi.
- Các ngươi đã bị ủy khuất như vậy, vậy chính tay các ngươi đòi lại từ bọn chúng đi!
Cao Lôi Hoa nói với một vạn chiến sĩ gang thép......
Chiến sĩ đầu heo nghe được rốt cục nghĩ thông suốt. Việc tiếp theo là hắn cần ổn định lại mình một chút. Sau đó ra tay trả thù.
Tất cả mọi người đều nung nấu ý chí trả thù khi được nghe Cao Lôi Hoa cam đoan.
Cố lên!! Vì chiến sĩ đầu heo đáng thương! Trả thù nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.