Chương trước
Chương sau
Khẩu quyết này của ông Ngụy vừa bí ẩn vừa huyền điệu.

Nhưng lúc này, giống như một cỗ năng lượng cội nguồn, thẩm thấu vào trong ý thức của Diệp Phong.

Không lâu sau, Diệp Phong đã nắm được Kim quang thần giáp này, nhưng cũng chỉ là ngó qua cánh cửa một chút, vẫn còn một khoảng cách nhất định để nắm chắc.

“Ông Ngụy, nếu bây giờ tôi thi triển Kim quang thần giáp này thì có thể chống đỡ được mức độ công kích nào?”, Diệp Phong tò mò hỏi.

"Ha ha... Kim quang thần giáp này phối hợp với lực Huyền Vũ trong cơ thể cậu, bổ sung cho nhau, công phu gấp đôi. Cho dù bây giờ cậu vừa mới đột phá luyện khí tứ trọng, nhưng theo tiêu chuẩn của thế tục, cho dù là võ giả cửu phẩm đỉnh phong dồn toàn lực tấn công cũng không thể khiến cậu bị thương!”

Nghe thấy lời này của ông Ngụy, hai mắt Diệp Phong sáng lên.

Trong vài ngày qua, cậu cũng đã tìm hiểu một chút về thế giới võ thuật Hoa Hạ.

Với sự suy tàn của võ thuật ngày nay, ngoại trừ một số môn phái và gia đình cổ xưa, ngay cả khi những người bình thường muốn tập võ, hầu hết họ sẽ chọn taekwondo, judo, karate, và có rất ít người thực sự tập luyện võ cổ truyền.

Còn đối với những người có thiên phú bình thường, cho dù tu luyện cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới lục phẩm!

Các võ giả thất phẩm đã là sự tồn tại 100 chọn 1 rồi!

Khi đó, vì để tìm chủ nhân cho kiếm Thất Tinh Long Uyên, Chiến Thiên Qua đã đặc biệt tổ chức một cuộc thi đấu, các võ giả từ toàn bộ Tô Hành, thậm chỉ là các tỉnh lân cận đều tới.

Kết quả là Quách Nhạc, một võ giả bát phẩm tu luyện Kim chung tráo thần công, một mình thống trị võ đài, dù cho Sato Kojiro xuất hiện, thì người chiến thắng cuối cùng vẫn là Quách Nhạc!

Từ đó cho thấy, võ giả cửu phẩm là sự tồn tại vô cùng hiếm thấy, số lượng rất ít!

Mà bây giờ, Diệp Phong đã học được phé thần thông Kim quang thần giáp, mặc dù chỉ là cảnh giới luyện khí tứ trọng, nhưng tựa hồ có đầy đủ thuộc tính phòng ngự.

Dưới tông sư có thể coi là bất bại!

Tuy nhiên, Diệp Phong không cảm thấy tự mãn về điều đó.

Cho dù hôm đó cậu chặt đầu Sato Kojiro, còn tiêu diệt yêu đao Muramasa, mà Sato Kojiro còn là đệ tử thân cận của tông sư nước Oa Haneda Takeshi.

Nếu như Haneda Takeshi đích thân tới Tô Hành tìm cậu, chỉ dựa vào Kim quang thần giáp này tuyệt đối không thể chống lại được!

“À đúng rồi Tiểu Phong!”, ông Ngụy lại nhắc nhở:

“Kim quang thần giáp này mặc dù không phải là pháp thuật thần thông đỉnh cấp, nhưng với thực lực hiện giờ của cậu, một khi thi triển, sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực! Nếu như dồn toàn lực, nhiều nhất chỉ duy trì được thời gian một phút! Sau một phút, nội lực của cậu sẽ tiêu hao hết, nhớ kỹ đấy!”

Nghe thấy lời của ông Ngụy, sắc mặt Diệp Phong sầm xuống, khẽ gật đầu.

Kim quang thần giáp này hẳn là biện pháp cứu mạng cuối cùng của cậu, trừ phi thực sự cần thiết, còn không thì đừng tùy tiện sử dụng!

Lúc này, bình minh ló dạng ở bầu trời phía đông, một vòng mặt trời mọc chậm rãi nhô lên, ánh nắng chói chang xua tan bóng tối, lăn tăng trên gợn nước.

Đột nhiên Diệp Phong phát hiện, linh tuyền của hồ nước đã giảm đi 1/3.

Tuy nhiên nghĩ cũng đúng!

Vừa rồi khi cậu đột phá đến luyện khí tứ trọng, linh khí mà cậu hấp thụ là một con số thiên văn, còn nhờ đó lĩnh ngộ lực Huyền Vũ kết hợp đất trời.

Số linh tuyền này cũng không thể dùng mãi không hết được.

Trên con đường tu luyện, linh khí cần dùng đều sẽ tăng theo cấp số nhân.

Trong lòng Diệp Phong thầm tính toán, linh tuyền trong hồ nước này cũng chỉ đủ để cậu tu luyện đến cảnh giới ngũ phẩm mà thôi!

Xem ra đến lúc đó cần phải tìm một chỗ tu luyện mới mới được!

Lúc này, cơ thể Huyền Dương kỳ diệu của Sở Mai Dung liền lập tức xuất hiện trong đầu cậu.

Chỉ cần hôn cô, hấp tụ khí Huyền Dương tích tụ trong người cô còn hơn nhiều so với việc luyện công một tháng!

Nếu giống như lời ông Ngụy nói, có thể dung hợp âm dương với Sở Mai Dung, nói không chừng thực sự có thể đột phá cảnh giới bát trọng cửu trọng.

Tuy nhiên, khi khuôn mặt xinh đẹp của Sở Mai Dung xuất hiện trong tâm trí của Diệp Phong, một vẻ xấu hổ xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

Diệp Phong không phải là một tên háo sắc, cậu chỉ là một chàng trai bình thường mà thôi!

Kinh nghiệm tình cảm cũng ít đến đáng thương, một năm trước ở bên cạnh Tô My một khoảng thời gian, nhưng chỉ mới nắm tay thôi, còn không được coi là mối tình đầu!

Đối với Sở Mai Dung, cậu là thích thực lòng!

Nhưng càng thích, cậu lại càng dè dặt, muốn bảo vệ cô, chăm sóc cô, yêu thương cô.

Tuy nhiên dáng vẻ ‘không hiểu phong tình’ của Diệp Phong tối qua đã khiến cô rất tức giận, bây giờ quan trọng là làm sao để dỗ được cô!



Nga sau đó Diệp Phong lập tức rời khỏi câu lạc bộ Thanh Đằng, chạy về nhà.

Bên vệ đường cách nhà cậu trăm mét có một chiếc Santana sập xệ đang đỗ, bên trong có 4 người.

Ngồi ở phía bên trái của hàng sau không ai khác chính là Hoa Anh Kiệt, người đã mặt mũi quét đất ở câu lạc bộ Thanh Đằng tối qua.

Còn có ba người, ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, ánh mắt dữ tợn, trên cánh tay có hình xăm rồng hổ, vừa nhìn là biết không dễ chọc, trên người nồng nặc mùi máu.

Người đàn ông ngồi ở "ghế trùm" bên phải hàng ghế sau có vết sẹo gớm ghiếc, chạy dài gần hết khuôn mặt, nhìn từ xa giống như một con rết, vô cùng đáng sợ.

Bây giờ, bốn người này hai mắt đỏ ngầu, tinh thần vô cùng uể oải, rõ ràng là cả đêm không nhắm mắt, bên cạnh cửa xe còn có tàn thuốc vương vãi khắp nơi, ít nhất bọn họ cũng đã hút qua bảy hoặc tám gói.

Lúc này tên mặt sẹo mất kiên nhẫn hỏi: “Cậu Hoa, cậu không phải đang trêu đùa bọn tôi đấy chứ? Bây giờ đã hơn 5 giờ rồi còn không thấy bóng dáng thằng nhãi đó đâu!”

“Anh Thẹo, tôi đã nghe ngóng kỹ rồi, tên nhãi Diệp Phong đó chính là sống ở đây, nó không thể không quay về được!”, Hoa Anh Kiệt nói, nhưng vẫn không nhịn được cơn buồn ngủ, ngáp một cái.

“Cậu Hoa, chúng ta phải nói rõ trước đã, sau khi xong chuyện, một triệu tiền thu lai sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản của tôi! Nếu không, hừ hừ…”, tên mặt sẹo cười gằn vài tiếng, trong mắt hiện lên một tia ớn lạnh như sói.

“Anh Thẹo, anh yên tâm! Tôi thiếu tiền ai cũng không thể thiếu tiền anh được!”, Hoa Anh Kiệt cười nói.

“Đúng rồi cậu Hoa, theo tình hình thị trường hiện tại, một tay một trăm nghìn, một chân hai trăm nghìn, cả cái mạng không quá bốn năm trăm nghìn! Tên nhãi đó rốt cuộc có thù oán gì với cậu mà cậu lại phải bỏ số tiền lớn vậy để đối phó với hắn?”, tên mặt sẹo tò mò hỏi.

Nghe vậy, trong mắt Hoa Anh Kiệt hiện lên một tia căm hận, hắn nắm chặt hai tay, hai mắt trợn lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Chưa từng có ai dám làm nhục tôi như nó! Thù này không trả tôi không làm người nữa!”

Đêm qua, trong câu lạc bộ Thanh Đằng, Hoa Anh Kiệt chỉ cảm thấy tất cả niềm tự hào và phẩm giá của mình trong hơn mười năm qua đều bị Diệp Phong chà đạp!

Cục tức này hắn nuốt không trôi!

Hơn nữa Hoa Anh Kiệt biết rằng, hôm nay một khi hắn tới trường nhất định sẽ trở thành trò cười của cả trường.

Vì vậy trước đó hắn muốn báo thù Diệp Phong, khiến cậu phải trả giá bằng máu!

Ba tên này đều là những kẻ khát máu!

Miễn là có tiền, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm.

Hoa Anh Kiệt còn cố ý không nói cho bọn chúng về quan hệ của Diệp Phong và Chiến Thiên Qua, chỉ nói rằng cậu là một học sinh bình thường không có lai lịch.

Tuy nhiên, từ tối hôm qua, hắn đã đợi ở cửa nhà Diệp Phong, nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy bóng dáng Diệp Phong đâu.

Bây giờ mí mắp đã sắp sụp xuống rồi, dường như có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào!

Nhưng vào lúc này, một bóng người trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh đột nhiên xuất hiện ở đằng xa, khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.



“Chính là nó!”

Hoa Anh Kiệt chỉ vào Diệp Phong, kích động nói.

Tuy nhiên giây tiếp theo, hắn đã lập tức lấy tay che miệng mình lại.

Cho dù cách khoảng 100 mét, cửa kính xe cũng đang đóng, nhưng hắn vẫn sợ đánh rắn động cỏ, trầm giọng nói với gã đàn ông mặt sẹo: “Anh Thẹo, tên đó chính là Diệp Phong! Xử hắn, 1 triệu sẽ là của các anh”.

Nghe thấy 1 triệu, sắc mặt bọn chúng lập tức lộ ra vẻ điên cuồng.

“Cậu Hoa, yên tâm đi! Anh Thẹo tôi làm việc trước nay đều luôn sạch sẽ! Bảo đảm sẽ không có bất cứ phiền toái nào!”

Người đàn ông mặt sẹo cười dữ tợn, nói tiếp: “Cậu Hoa, đánh gãy tứ chi của hắn là được rồi hả?”

Hoa Anh Kiệt nghe thấy vậy, trầm ngâm một lát, ánh mắt đầy u ám, nhớ lại nụ hôn nồng thắm giữa Diệp Phong và Sở Mai Dung hôm qua, trong lòng tràn ngập ghen tị cùng oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Còn chưa đủ! Bẻ gãy cái chân thứ ba của nó cho tôi! Tôi muốn khiến cả đời nó không thể làm đàn ông được, đoạn tử tuyệt tôn!”

“Đoạn tử tuyệt tôn?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.