Cảm nhận được sự sắc bén trong giọng của Hoa Anh Kiệt, đến cả người đàn ông mặt sẹo cũng phải nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích, nói:
“Ha ha ha... Cậu Hoa, đủ ác đấy, tuy nhiên tôi thích, không độc ác không phải trượng phu! Loại học sinh bình thường thế này, mấy phút là có thể xử gọn được!”
Nói xong, gã mặt sẹo nói với hai người đàn ông gầy gò trên hàng ghế đầu: “Đại Vũ, Tiểu Vũ, vào việc thôi!”
Hai người nghe thấy vậy lập tức khom người xuống lấy ra hai thanh đao sáng loáng, trên lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng ớn lạnh.
Ngay sau đó, hai người không nói lời nào, gần như cùng lúc mở cửa ra xuống xe.
Nước da bọn họ ngăm đen, tướng mạo bình thường, trong đám người không có gì nổi bật cả, trông khuôn mặt khá giống nhau, có lẽ là anh em ruột!
Nhưng trên hai người họ tỏa ra một luồng khí tức không thể giải thích được bằng lời, ở cùng xe với họ, Hoa Anh Kiệt luôn cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, giống như bị một ngọn núi đè lên ngực.
Khoảnh khắc hai người bước ra khỏi chiếc xe, Hoa Anh Kiệt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng.
Hắn phát hiện hai anh em này mặc dù bề ngoài trông không hung dữ và ác độc bằng gã mặt sẹo, nhưng từ ánh mắt hai người họ lại không có chút tình cảm nào, lộ ra một loại coi thường tính mạng, giống như kẻ giết người không chớp mắt, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tong-su/2523607/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.