Dương Hiểu Đồng đi xuống đại sảnh nhìn vẻ mặt dại ra của nhân viên lễ tân, hiển nhiên chuyện xảy ra ở trên lầu bọn họ đã biết, lấy một sấp tiền đặt lên quầy.
“Số tiền này dùng để bồi thường tổn thất cho khách sạn.” Nói xong, Dương Hiểu Đồng không quay đầu lại tiêu sái rời đi, hôm nay tâm tình của cô không tệ lắm.
Lam Toàn vẫn đi theo phía sau Dương Hiểu Đồng, mặc dù Dương Hiểu Đồng không hề có ý muốn nói chuyện, bà vẫn không để ý mà đi theo phía sau cô.
Cho dù chỉ nhìn bóng lưng Dương Hiểu Đồng, trên mặt Lam Toàn vẫn luôn hiện lên nụ cười, dường như muốn nhìn cho bù cho nhiều năm đã mất.
Mười phút sau.
“Hiểu Đồng a, đi chậm một chút thôi, đừng để mệt nhọc.” Lam Toàn ở phía sau vẻ mặt quan tâm nói, sợ Dương Hiểu Đồng chảy mồ hôi vì ánh mặt trời chiếu vào, chỉ một đoạn đường ngắn đừng nói bọn họ là người tu chân, cho dù người thường cũng sẽ không mệt…
Mười lăm phút sau.
“Hiểu Đồng a, con có chuyện gì gấp sao? Không vội thì chúng ta nói chuyện phiếm nhé!”
Hai mươi phút sau.
“A, ta đi không nổi nữa, nghỉ ngơi chút đi.”
“Ta bị trặc chân, đau chết mất…”
Sau khi nghe mấy lời lải nhải của Lam Toàn, Dương Hiểu Đồng hoàn toàn không biết nói gì, loại cực phẩm như vậy thật sự nhân gian hiếm thấy. Nhìn Lam Toàn hình tượng thế nào cũng đều là phu nhân tôn quý nhưng một người nói liên tục kia khiến cô cảm thấy không hề phù hợp với hình tượng đó.
Lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874610/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.