Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Khi Dương Hiểu Đồng ở đây nói chuyện với ba huynh đệ Trương gia, lúc này Nghiêm gia lại là cảnh tượng long trời lở đất.
Thương thế trên người Nghiêm Tuấn Trạch nếu đổi lại là người bình thường, sợ rằng không được một tháng là không thể khỏi, nhưng Nghiêm Tuấn Trạch lại khác biệt, hắn vốn là người tu chân, hơn nữa tố chất thân thể cũng không kém, do đó thương thế thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng lại chưa thương tổn tới gân cốt, cho nên trong thời gian thật ngắn đã bắt đầu khỏi hẳn.
Thế nhưng tốt và không tốt cũng chẳng có gì khác nhau, bởi vì hắn triệt triệt để để bị giam lỏng, di động bị lấy mất, trừ Nghiêm gia ngoài ra bất kỳ địa phương nào cũng không cho phép hắn đi. Hắn đã thử quá chạy trốn, đả thương hộ vệ trông coi, nhưng kết quả bi kịch là ba hắn lại tự mình đến giám thị hắn, đến một bước này hắn cũng buông tha ý niệm chạy trốn.
Nghiêm Tuấn Trạch đứng trong gian phòng nhìn rừng trúc bên ngoài cửa sổ, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười tự giễu. Hắn đã không ăn không uống chừng mấy ngày. Mình cũng bao nhiêu? Cho tới bây giờ hắn đều nghĩ biện pháp khiến mình cường đại hơn, cho rằng mình đã có thực lực, không nghĩ tới bây giờ lại còn bị nhốt.
Vẫn như cũ không trốn thoát khỏi lồng giam nhỏ bé này. Đáy mắt hiện lên ưu thương, Hiểu Đồng, hiện tại em hoàn hảo sao? Anh rất nhớ em…
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiến vào” Nghiêm Tuấn Trạch thuận miệng nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874585/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.