Thời gian như hạt cát tràn qua kẽ tay, trong hai tháng tiếp theo, Dương Hiểu Đồng không đi đâu hết, di động cũng trực tiếp tắt máy. Giống như cô đã bốc hơi khỏi nhân gian, tất cả mọi người đều không thể liên lạc được với cô, bất quá lúc trước Dương Hiểu Đồng đã nói cô muốn bế quan một thời gian, cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng.
Dương Hiểu Đồng không ở trong Hoa Hải thự, bởi nếu ở đó thì ai cũng có thể tìm được cô, cô muốn tĩnh tâm tu luyện một thời gian, ổn định tu vi cấp hai đồng thời nghiên cứu xem trình độ của mình hiện tại đã đạt tới mức nào.
Trước kia, cô luôn cảm thấy thời gian tu luyện của mình không đủ, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng cô biết chuyện mình cần làm nhất hiện tại chính là tu luyện, những thứ khác đều có được dựa trên cơ sở tu luyện. Bất cứ chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng tu luyện, bởi vì chỉ khi có thực lực, tất cả mọi việc mới có thể hoàn thành dễ dàng. Dương Hiểu Đồng một mình đi tới thảo nguyên, từ nhỏ đến lớn cô luôn muốn được tận mắt nhìn thấy thảo nguyên mênh mông vô bờ, mà trọng yếu hơn, trong hoàn cảnh như vậy, việc tu luyện của cô sẽ tiến triển nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Ở đây, cô không biết ai, mà cũng không có ai biết cô, cô có thể không cố kỵ làm việc của mình, ban ngày nằm trên thảo nguyên tùy ý tu luyện, buổi tối thì vào trong Thiên Hàng Bảo Điển học tập kỹ năng.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thien-kieu/874540/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.