"Tập đoàn Hoa Thị?" Khi nghe thấy Vân Tuyết nói, Vương Phong đã hiểu sao cô ấy lại lộ ra nét mặt khó xử như vậy.
Bây giờ cha con Hoa Long đoán chừng hận không thể giết chính mình, muốn họ cấp hàng cho tiệm châu báu nữa e là khó hơn việc lên trời.
Mong họ cấp hàng, đợi kiếp sau đi.
Vương Phong lại hỏi một câu: "Vậy nguồn hàng của họ là có từ đâu?"
"Nguồn hàng của họ được nhập ở một công ty chuyên buôn bán về ngọc lục bảo, nhưng công ty đó với chúng ta thì không có quan hệ nào cả, chúng ta...."
Ngắt lời của Bối Vân Tuyết, Vương Phong cười phá lên: "Ha ha." Sau đó nói: "Nếu như họ đã có thể trực tiếp lấy hàng từ người khác thì sao chúng ta không thể?"
"Đừng quên là đằng sau chúng ta có cả một tập đoàn Bối Thị đấy." Hắn cười khiến cho cô cảm thấy có hy vọng.
Tập đoàn Hoa thị mặc dù cũng là một tập đoàn lớn ở Hoa Hạ nhưng so với một đế chế như Bối Thị này thì còn quá nhỏ, lúc trước cô chưa từng nghĩ đến muốn nhờ sức mạnh của gia tộc để làm ăn.
Bây giờ được sự nhắc nhở của Vương Phong, cô bỗng chốc đã hiểu ra, điều mà người làm ăn coi trọng nhất đó chính là thực lực và uy tín, mà hai thứ này, tập đoàn Bối thị vừa vặn có hết, thậm chí họ còn không cần nhờ đến sức mạnh của tập đoàn Bối thị, chỉ cần mượn danh tiếng của Bối thị là được.
"Việc này em giao cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thau-thi/3175838/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.