“Em mặc thêm áo trước đi.” Nói rồi Vương Phong cởi áo vest trên người mình ra, choàng lên cho cô gái váy tím.
“Thời tiết bây giờ lạnh như vậy, sao em không mặc áo dày một chút?” Vương Phong nói, giọng nói chậm rãi trở nên êm dịu, dù sao chuyện này cũng là hắn sai.
“Em sợ anh đến rồi không tìm thấy em.” Cô gái váy tím vùi đầu vào ngực Vương Phong, nhỏ giọng nói.
“Em có bị ngốc không?” Vương Phong có chút câm nín.
“Em sợ em không tìm thấy anh.” Cô gái váy tím nói, sau đó nhịn không được vòng hai tay ôm chặt Vương Phong.
Hai vật mềm mại trước ngực làm Vương Phong rất thoải mái, phía dưới cũng có phản ứng, chỉ là hiện tại bốn phía toàn là người, hắn cũng không dám làm gì cô gái váy tím này.
“Có thể buông anh ra trước không?” Vương Phong nói với vẻ mặt có chút xấu hổ, bởi vì hắn phát hiện phản ứng phía dưới càng lúc càng mạnh, sắp đụng trúng bụng dưới của cô gái này.
“Không được, hai chân em tê quá.” Cô gái váy tím nói, hai má đỏ bừng, cô đã phát hiện bên dưới có thứ đang đội lên.
“Không phải em ngồi đợi hơn hai giờ ở đây chứ?” Nghe cô nói, hai mắt Vương Phong trợn tròn, có chút khó tin.
“Ừm.” Cô gái váy tím khẽ nói, sau đó hai tay lại ôm Vương Phong chặt hơn.
Theo động tác của cô, Vương Phong cảm giác được phản ứng của thứ kia càng lúc càng mạnh, hắn gần như có thể chạm đến bụng dưới mềm mại của cô, thậm chí đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của thân thể mềm mại kia.
Nhưng cô gái này nói bị tê chân, Vương Phong đâu thể đẩy cô ra? Mà lại để cho một cô gái xinh đẹp như vậy ôm mình, bốn phía có không biết bao người hâm mộ mình đây.
Dù sao thì việc này hắn cũng chẳng thiệt thòi gì nên liền để mặc cô gái này ôm mình.
Ôm được gần năm phút, Vương Phong đã chịu đựng hơn mười ánh mắt quái dị chiếu đến, mới chậm rãi nói: “Giờ em đã có thể tự đứng lên chưa?”
“Em có thể.” Cô gái váy tím nói, sau đó mới lưu luyến buông Vương Phong ra.
Trộm nhìn Vương Phong một chút, hai má cô gái này càng ửng đỏ như là uống rượu, lại giống như một cô học trò nhỏ mới biết yêu, rất khác với hình ảnh cô quát lớn mấy tên côn đồ khi nãy.
“Hành lí của em đâu?” Tuy dáng vẻ cô gái này đỏ mặt làm tim Vương Phong đập thình thịch nhưng hắn vẫn không quên việc chính.
“Em không có hành lí.” Cô gái khẽ lắc, sau đó dùng sức kéo kéo áo vest trên người mình.
“Bỏ đi, anh tìm cho em chỗ ở trước.” Vương Phong lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía con đê, phía sau hắn là cô gái váy tím vội vàng đuổi theo, tựa hồ sợ Vương Phong bỏ rơi cô.
Nhìn Vương Phong đi tới bên đường lớn, cô gái này vội vàng nắm lấy tay Vương Phong, nói: “Em có xe, ngồi xe của em đi.”
Cô tưởng Vương Phong muốn bắt taxi cho nên mới giữ chặt hắn.
“Em có xe?” Nghe cô nói, Vương Phong hơi giật mình.
“Đó là xe của em.” Cô gái váy tím gật đầu, sau đó chỉ về một chiếc Ferrari màu đỏ cách đó không xa.
Thấy chiếc Ferrari đỏ kia, Vương Phong khẽ giật mình sau đó mới nhìn lại cô gái mặc váy tím này. Ferrari cũng là loại xe đua mấy triệu tệ, xem ra cô vợ trong game này của mình không đơn giản, vậy mà lái cả Ferrari.
Nhìn sang chiếc Lamborghini bên kia đường, Vương Phong cũng không nói gì, trực tiếp nhận chìa khóa chiếc Ferrari trong tay cô gái váy tím.
Lái chiếc Ferrari đỏ của cô gái này, Vương Phong hòa vào dòng xe.
“Đúng rồi, em tên gì? Anh nhớ hình như là Tử gì đấy…” Trong xe, Vương Phong hỏi, vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Thậm chí ngay cả tên em anh cũng không nhớ.” Nghe được Vương Phong nói, hai mắt cô gái mặc váy tím này hơi đỏ lên, trông như muốn khóc.
“Trí nhớ anh kém, trong chốc lát không tài nào nhớ ra được.” Vương Phong cười khan đáp nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Tôi chỉ là vào game đốt thời gian, ai mà rảnh cố ý nhớ tên cô.”
“Em tên là Tử Sa, anh có thể gọi em là Sa Sa hoặc cũng có thể gọi là… vợ.” Nói đến đoạn sau, giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, Vương Phong hầu như không nghe rõ.
“Vậy anh gọi em là Sa Sa đi.” Vương Phong cười khan, cũng không gọi vợ.
Tuy Tử Sa là một cô gái hết sức xinh đẹp nhưng Vương Phong cũng không phải loại người gặp phụ nữ liền gọi người ta là vợ, dù sao vợ không chỉ là một cách xưng hô mà còn là trách nhiệm.
Khi không quyết định gánh vác phần trách nhiệm này thì hắn sẽ không gọi lung tung.
Trong game hắn có thể làm loạn nhưng đây là hiện thực, hắn vẫn là một Vương Phong chân chính.
“Anh muốn gọi em thế nào cũng được cả, em không chú ý đâu.” Nghe Vương Phong nói, Tử Sa tuy cười đáp nhưng lại chậm rãi che giấu thất vọng trong ánh mắt cô.
“Sao em lại ôm bụng thế?” Vương Phong phát hiện cô hơi khác thường, nghi hoặc hỏi.
“Em…” Mặt Tử Sa đỏ lên, sau đó hơi xấu hổ nói: “Em đói.”
“Em còn chưa ăn cơm sao?” Vương Phong hơi tròn mắt, có chút khó tin.
“Em chưa.” Tử Sa lắc đầu, sau đó nói: “Em rời nhà từ khi sáng, bởi vì vội tới gặp anh nên vẫn chưa ăn gì.”
“Cô gái ngốc này.” Vương Phong mắng khẽ một tiếng nhưng cũng không thực sự có ý mắng cô, dù sao cô cũng là vì mình mới thành như vậy.
Vương Phong lái Ferrari đưa cô tới một nhà hàng, cả ngày trời chưa ăn cơm, sức chịu đựng của cô thật tốt.
Một bàn thức ăn lớn, Vương Phong chỉ nhìn để cho một mình cô ăn, bản thân lại không hề động đũa.
Có lẽ Tử Sa đã đói lắm rồi cho nên lúc này cô ăn cũng không thèm giữ dáng vẻ dịu dàng, hoàn toàn là xu thế càn quét, nữ phục vụ đứng một bên cũng có chút buồn cười nhưng cũng không cười thành tiếng.
Cho nên lúc này Vương Phong cũng đang nhẫn nhịn không dám bật cười, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng lên.
“Em ăn chậm thôi, không ai giành với em đâu.” Thấy dáng ăn hùng hổ của Tử Sa, Vương Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Cứ như vậy, chỉ sau một lát mà hơn mười món ăn cô đã ăn hết năm sáu món, Vương Phong thậm chí hoài nghi cái bụng nhỏ của cô sao có thể chứa nhiều đồ ăn như vậy.
“Xong, em no rồi.” Khoảng mười phút sau, Tử Sa cuối cùng cũng hài lòng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn.
“Phục vụ, tính tiền.” Vương Phong vẫy tay với nữ phục vụ cách đó không xa.
“Vâng.” Nữ phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp đáp, sau đó mới lên tiếng: “Quý ngài, của anh tổng cộng hết mười hai nghìn hai trăm tệ, giảm bớt số lẻ nên của anh là mười nghìn tệ.
“Quẹt thẻ của em đi.” Lúc này, Tử Sa lấy trong ví của mình ra một cái thẻ ngân hàng, nói với nữ phục vụ.
“Chuyện này…” Thấy cái thẻ trong tay Tử Sa, nữ phục vụ này lại nhìn sang Vương Phong, rõ ràng là hơi khó xử.
“Bỏ đi, vẫn là quẹt thẻ của cô ấy đi.” Vương Phong bình tĩnh nói nhưng trong lòng có chút xấu hổ, bởi vì hắn vừa sờ túi mình, phát hiện mình không mang theo ví bên người, có thể là rơi bên trong xe.
Nếu như Tử Sa không trả tiền thì hắn phải giải thích rõ với người ta mới được.
Mười hai nghìn tệ với người bình thường mà nói là một số tiền lớn, thậm chí còn cao hơn tiền lương mấy tháng nhưng Vương Phong cũng không thiếu chút tiền này, huống hồ Tử Sa có thể lái chiếc Ferrari mấy triệu, hẳn là sẽ không thiếu ít tiền ấy.
“Được, xin hai người chờ một lát.” Nữ phục vụ nhận thẻ từ trong tay Tử Sa, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là khi cô ra tới cửa, trong miệng thầm lẩm bẩm một câu đầy vẻ coi thường: “Không có tiền còn dám đưa người đẹp đi ăn, thật không biết xấu hổ.”
Cô nói rất nhỏ nhưng tai Vương Phong thật sự quá thính nên đương nhiên là nghe được, chỉ là bây giờ hắn thật là không có tiền chi ra, cũng chẳng thể phản bác người ta chỗ nào.
Nói xấu sau lưng người khác, muốn nói sao thì nói vậy đi.
“Sa Sa, em yên tâm, anh sẽ trả mười hai nghìn tệ này cho em, bữa ăn này coi như anh mời em đi.” Vương Phong quay đầu nói với Tử Sa.
“Không cần đâu anh.” Nghe Vương Phong nói, Tử Sa lại lắc đầu đáp: “Em không thiếu tiền cho một bữa cơm, mà em còn là vợ anh, tiền của em không phải cũng là tiền của anh sao? Tình hình của anh em cũng biết đại khái, cho nên em không cần tiền của anh đâu.”
“Em biết tình hình của anh?” Nghe cô nói, Vương Phong sững sờ: “Em biết tình hình gì của anh?”
“Em biết anh không có nhiều tiền, cho nên anh không cần nuôi em, cứ để em nuôi anh là được rồi.” Nói đến đây, hai má Tử Sa lại đỏ lên như là thẹn thùng.
Bao nuôi mà cô lại nói thành như thế, lá gan không hề nhỏ.
“Thôi đi.” Nghe cô nói khiến Vương Phong cũng câm nín, tuy nhiên để cho người đẹp bao nuôi là một chuyện hết sức “tốt đẹp” nhưng việc ăn bám thế này Vương Phong tuyệt đối không làm.
Không có tiền có thể kiếm nhưng Vương Phong rất xem thường việc bán thân đổi tiền, hắn cũng không phải loại người như vậy.
“Làm sao em biết anh không có tiền?” Vương Phong hỏi lần nữa.
“Em đương nhiên biết anh không có tiền.” Tử Sa nói, vẻ mặt đầy tự tin nói: “Em nghe ngóng về anh từ anh em của anh, biết được một số chuyện của anh. Vả lại nếu anh có tiền thì trong game sao vẫn dùng toàn trang bị nát như vậy.”
“Vậy nên anh yên tâm, sau này em sẽ nuôi anh.” Trên mặt Tử Sa vẫn tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Thấy dáng vẻ cô như thế, Vương Phong trợn tròn mắt, thật sự là không biết nên nói gì cho phải.
Game và hiện thực có liên quan lớn vậy sao? Chơi game mà cũng phải ném tiền vào hay sao?
Nhưng cô nói cũng có phần đúng, một tháng trước Vương Phong vẫn là một kẻ nghèo hèn không có gì cả. Cần tiền không có tiền, cần địa vị không có địa vị, có thể nói là chỉ có hai bàn tay trắng.
Nếu một tháng trước cô nói những lời này, Vương Phong còn có thể vui vẻ nhưng hiện tại trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể vung ra mấy chục triệu tệ, còn lo không có tiền?
“Anh không vui sao?” Thấy Vương Phong không nói lời nào, Tử Sa cẩn thận từng li từng tí, e dè hỏi lại, cho là mình nói chuyện đã tổn thương đến lòng tự trọng của Vương Phong.
Nhưng vượt quá dự đoán của cô, Vương Phong rất nhanh đã cười rộ lên, nói: “Em nói em muốn bao nuôi anh, vậy không biết một tháng em sẽ cho anh bao nhiêu tiền?”
“Một tháng em cho anh năm trăm nghìn tệ, nếu thiếu em có thể đưa thêm.” Tử Sa nói một hơi, tựa như sợ Vương Phong sẽ từ chối.
“Khốn thật.” Nghe cô nói khiến Vương Phong hơi giật mình, không ngờ Tử Sa này lại mà một “phú bà”, nói bao nuôi là bao nuôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]