Chương trước
Chương sau
Người xưa nói cứu một mạng người như xây bảy cảnh chùa, bản thân có lòng tốt cứu cô ấy, ngược lại còn đợi cô ấy đến rồi sau đó mắng cô ấy, lo lắng khi cô ấy tắt điện thoại. Nếu cô ấy nghĩ quẩn mà tự sát, Vương Phong sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Nghe tiếng nhạc chờ trong điện thoại, Vương Phong không khỏi thở dài một hơi, điện thoại thì vẫn gọi được chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Ông xã…” Điện thoại được kết nối, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói thều thào pha lẫn lúng túng, chỉ là nghe giọng nói của cô gái này có vẻ khá trẻ nghe không giống một bà già. 

“Xin lỗi, trước đó anh quên mất chuyện em đến thành phố Trúc Hải, em đang ở đâu, anh lập tức đến đón em.” Vương Phong hỏi, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

“Em không biết ở đây là đâu, em đang ở bờ sông.” Trong điện thoại, giọng cô gái càng thêm phần mệt mỏi, nghe đến đây trong lòng Vương Phong càng thít chặt.

Cô ấy ở xa như thế chạy đến tìm mình, mình ngược lại để cho cô ấy chờ suốt hai ba tiếng đồng hồ, may mắn là cô ấy không xảy ra chuyện gì nếu không lỗi lầm lần này quá lớn rồi. 

Toàn thành phố Trúc Hải này chỉ có một con sông, vì vậy không cần hỏi rõ ràng địa điểm Vương Phong trực tiếp nói một câu “em ở đó đợi anh” rồi cúp điện thoại.

Vương Phong vào trong nhà xe lái chiếc Lamborghini của hắn ra khỏi số một Trúc Thành, khoảng mười phút sau hắn đi đến bờ sông.

Chỉ là bờ sông quá dài, sơ sơ cũng hơn mười cây số, muốn tìm một người phụ nữ trước đây chưa bao giờ gặp qua thì tìm đến khi nào? 

Vì vậy Vương Phong liền đậu xe ở bên đường rồi gọi điện thoại cho Thanh Thủy Y Liên.

“Em ở đâu vậy? Bây giờ anh đang đứng ở bờ sông nhưng không thấy em.” Vương Phong nói rồi nhìn xung quanh.

“Em ở…” Trong điện thoại, Thanh Thủy Y Liên nói cho Vương Phong một số dấu hiệu nhận biết, sau đó nói thêm một câu: “Em mặc áo màu tím, nếu anh đến thì sẽ nhìn thấy em.” 

Nói đến đây liền cúp điện thoại, Vương Phong cũng ngồi vào xe của hắn.

Chiếc xe di chuyển chầm chậm về phía trước, ánh mắt của Vương Phong cũng chầm chậm nhìn về phía bờ sông, hắn có năng lực nhìn xuyên thấu tự nhiên không cần phải tỉ mỉ tìm kiếm chỉ cần khoảng cách đủ gần thì hắn liếc qua cũng có thể thấy được những người kia mặc quần áo gì, thậm chí không mặc quần áo hắn cũng thấy được.

Sau mười phút lái xe thật chậm, Vương Phong cuối cùng cũng nhìn thấy một dấu hiệu mà Thanh Thủy Y Liên đã nói với hắn – một cửa hàng. 

Vương Phong nhìn xung quanh một chút liền thấy một cười con gái mặc bộ đồ màu tím đang ngồi xổm trên đất.

Chỉ là giờ phút này bên cạnh cô ấy không chỉ có một người, ngoài cô ra còn một vài tên thanh niên khác dáng vẻ lưu manh bao vây lấy cô nàng.

“Hừ.” Miệng hừ một tiếng lạnh lùng, Vương Phong cũng cho xe đậu lại rồi bước đến chỗ bọn họ. 

“He he, anh thấy cô em đây đã ngồi ở đây hơn một tiếng rồi, sợ là em không có nhà để về rồi phải không? Hay là thế này đi, cô em đi với anh trai đây, anh đây bảo đảm cho em một nơi để ở còn có thể giúp em thoải mái nữa.” Bên cạnh cô gái mặc bộ đồ màu tím là một tên thanh niên mặc chiếc quần jeans rách lỗ chỗ. Hắn tiếp cận và đưa tay sờ mái tóc của cô gái mặc đồ tím.

Nghe thấy lời tên thanh niên kia nói, những tên trẻ tuổi còn lại đi chung với hắn cũng cười to vô cùng kiêu ngạo.

Mặc dù xung quanh đó có người nhìn thấy một vài thanh niên đang bắt nạt một cô gái nhưng chẳng ai dám lại gần, xã hội này là vậy, ai cũng sợ rước họa vào thân, những tên côn đồ này vừa nhìn liền biết không phải là thứ tốt đẹp gì. Bọn họ cũng không muốn tự chuốc phiền toái lên người. 

Chỉ là tay tên thanh niên kia chưa kịp chạm vào tóc, cô gái mặc đồ màu tím này ngược lại còn đột nhiên ngẩng mặt lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp bị tóc che phủ.

Lúc này vẻ mặt của cô gái có chút lạnh nhạt nói: “Nếu anh không muốn chết thì có thể làm loạn.”

Giọng nói của cô gái vô cùng lạnh lùng giống như nhiệt độ không khí xung quanh đã giảm đi vài độ. 

Nghe thấy lời của cô gái, tay của tên thanh niên muốn sờ tóc của cô gái cũng cứng lại.

“Chết tiệt, anh Lưu tao đây muốn loại phụ nữ nào chẳng có? Cô em may mắn lắm mới được lọt vào mắt xanh của anh mà còn làm giá à?” Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, lớn tiếng mắng chửi cô gái.

Mình như thế mà lại để cho một đứa con gái hù sợ, khốn nạn. 

Nhưng không thể không xác nhận rằng cô gái này thực sự quá xinh đẹp, hắn chưa bao giờ thấy qua người con gái nào đẹp như vậy cả.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng bức, nếu như có thể vui vẻ một đêm cùng cô gái xinh đẹp này thì tổn thọ mười năm hắn cũng chịu.

“Cút khỏi mắt tôi ngay lập tức nếu không một lát các người muốn chạy cũng không chạy kịp đâu.” Người con gái mặc đồ tím lạnh lùng nói một câu rồi sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống. 

“Chết tiệt, mày nghĩ anh Lưu tao đây là ai chứ? Hôm nay mày có muốn đi thì phải đi cùng tao, không muốn đi thì cũng phải đi. Tao không tin là tao không bắt được mày.” Hắn ta vừa nói vừa một lần nữa nắm lấy tóc của cô gái đồ tím.

Chỉ là không đợi hắn có cơ hội đặt tay lên tóc của cô gái thì phía sau bọn chúng vang lên một giọng nói vô cùng khó chịu.

“Một đám đàn ông ở đây bắt nạt một cô gái, tụi bây có cảm thấy xấu hổ không?” Giọng nói không hẳn là lớn nhưng tràn đầy sự khinh thường khiến cho anh Lưu và đồng bọn của hắn cùng lúc quay đầu lại nhìn. 

Đợi đến khi bọn chúng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Vương Phong thì cả đám lại cười rú lên. Một cô gái chế nhạo bọn chúng chưa đủ hay sao mà hiện tại lại còn thêm một tên thư sinh yếu đuối cũng không xem bọn chúng ra gì nữa.

Nếu còn không dạy cho hắn ta một bài học thì hắn cũng không xem ai ra gì.

“Mày là thằng chết tiệt nào?” Một tên côn đồ cạnh bên anh Lưu nói, giọng nói vô cùng kiêu ngạo. 

“Không cần quan tâm tao là ai, buông cô gái kia ra thì tao sẽ để tụi mày đi.” Vương Phong nói, giọng nói vô cùng bình tĩnh và chậm rãi.

Hiện tại cơ thể của hắn đang trong thời gian phục hồi cho nên nếu có thể không làm liền cố gắng không làm. Nếu có thể tiết kiệm năng lượng một ngày thì sẽ trở về lại dáng vẻ bình thường sớm một ngày.

“Khốn nạn, mày nghĩ mày là ai? Dám nói chuyện với tụi tao như vậy? Đánh nó cho tao.” Nghe thấy Vương Phong nói, sắc mặt tên anh Lưu này hết sức khó coi kêu ba tên đàn em đứng cạnh hắn vây xung quanh Vương Phong. 

Căn bản Vương Phong không có chuẩn bị ra tay nhưng những tên này thực sự không biết sống chết là gì, hắn có lòng tốt muốn để cho bọn chúng đi, bọn chúng ngược lại cố chấp như vậy.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Vương Phong nheo lại chầm chậm thay đổi, từ bình tĩnh biến thành sắc lẹm.

“Ây da, tên thư sinh kia không biết sợ chết là gì à?” Cách đó không xa có mấy người thanh niên thấy cảnh hỗn loạn liền cười chế nhạo. 

Những kẻ côn đồ này vừa nhìn đã biết không phải dạng tốt đẹp gì lại còn không biết sống chết làm xằng làm bậy bị đánh là đáng đời, đúng là tự làm tự chịu.

“Quá yếu.” Vương Phong lắc đầu, căn bản không xem bọn chúng ra gì, mặc dù hiện tại không phải là thời kỳ hoàng kim của hắn, sức mạnh của hắn đã bị giảm ít nhiều nhưng giải quyết đám côn đồ cỏn con này vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bịch. 

Giống như một quả bóng bị đập mạnh vào tường, những tên côn đồ còn lại lao đến bị một cú đấm của Vương Phong đánh văng.

Bõm!

Tiếng rơi xuống nước vang lên, tên côn đồ này bị Vương Phong trực tiếp đấm bay qua hàng rào của bờ sông, cuối cùng rơi xuống nước. 

“Chết tiệt, tao bị hoa mắt rồi à?” Cách đó không xa, những người trước đó cười nhạo Vương Phong lúc này mắt trợn to giống như gặp quỷ, nhìn không chớp mắt.

Đấm một người văng xa bảy tám mét, đây có còn là người không vậy?

Nhìn thấy Vương Phong đánh người vô cùng tàn nhẫn, tên anh Lưu kia cứng đờ người liền nhảy một bước lớn cách xa Vương Phong khoảng hai mét. 

Anh Lưu mặc dù chỉ là đại ca của một nhóm côn đồ nho nhỏ nhưng hắn cũng đã từng thấy qua xã hội đen thực thụ đánh nhau. Chỉ là sức mạnh của những người đó so với tên thư sinh yếu ớt này yếu hơn rất nhiều. Một cú đấm văng một người nặng hơn một trăm kí bay xa bảy tám mét, đây có phải là người không?

Giờ phút này bọn chúng đều bị Vương Phong dọa sợ, không dám tiếp tục xông lên nữa.

“Rốt cuộc mày là ai? Khả năng lợi hại như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường.” Lúc này anh Lưu kia nói bằng một giọng điệu nghĩa hiệp. 

Chỉ là nghe thấy lời nói của hắn, trên mặt Vương Phong nở ra một nụ cười và nói: “Tao nói tao là cha mày, mày tin không?”

“Khốn kiếp.” Nghe thấy lời của Vương Phong, tên anh Lưu này cũng chửi lớn một tiếng, hắn và tất cả đàn em của hắn đều xông lên thì một người ghê gớm như thế cũng không đánh lại. Từng có người nói qua là “hai nắm đấm không bằng bốn người”. Hắn không tin một mình tên này có thể chống lại mấy người bọn hắn.

Có điều hắn đã quá xem thường Vương Phong rồi, chỉ là Vương Phong có chút chóng mặt thế nhưng sau đó những tên còn lại liền theo bước của tên đầu tiên, bị Vương Phong đánh bay xuống nước. 

“Đây không phải là một chương trình truyền hình chứ?” Lúc này có rất nhiều tiếng trầm trồ vọng đến, nhiều người bắt đầu chú ý đến tình hình ở nơi này.

Đánh bay một người, nắm đấm của hắn được làm từ cái gì thế? Sức mạnh khủng khiếp như vậy.

Phớt lờ những ánh mắt tò mò xung quanh, Vương Phong trực tiếp bước thẳng đến chỗ người con gái mặc đồ tím cũng đang sững sờ kinh ngạc. 

“Cô chính là Thanh Thủy Y Liên?” Vương Phong hỏi, giọng nói có chút nghi ngờ.

“Đúng, anh là ai?” Nghe thấy lời nói của Vương Phong, cô gái mặc đồ tím gật gật đầu, tuy nhiên khuôn mặt lộ ra vẻ cảnh giác lùi về phía sau một bước.

“Tôi chính là người mà cô muốn tìm.” Vương Phong nói, ánh mắt sáng lên chầm chậm đảo quanh người cô gái đồ tím. 

Trước khi gặp cô vợ trong game này của mình thì Vương Phong còn nghĩ rằng đối phương đại khái là một bà lão, dù có là một người con gái trẻ cũng là loại con gái linh tinh.

Suy cho cùng thì trên thế giới này có được mấy người con gái xinh đẹp?

Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ tới vợ trong trò chơi của hắn thật ra lại là một người con gái tuyệt đẹp như thế này. Gương mặt trái xoan tự nhiên, mái tóc dài đen nhánh tùy ý rẽ hai bên mang theo đó là một mùi hương thơm ngát. 

Hơn nữa ngay lúc này đây cô ấy còn ngồi xổm trên đất, mắt có chút đỏ hồng, thân thể run rẩy vì gió thổi dùng tay ôm lấy chân mình.

Vào thời tiết cuối thu có chút lạnh như thế này, bản thân hắn lại để cho cô ấy đợi ở đây suốt hai ba tiếng đồng hồ rất có khả năng bị đóng băng luôn rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Phong cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng áy náy, một người con gái xinh đẹp tuyệt vời như thế này lại không sợ lạnh mà đợi hắn ở đây hơn hai tiếng đồng hồ, trong lòng của hắn thật sự có chút băn khoăn. 

Hơn nữa bởi vì gương mặt cô gái mang theo vẻ mệt mỏi, một vẻ đẹp yếu mềm làm người khác không nhịn được muốn ôm cô vào lồng ngực âu yếm một chút.

“Thật xin lỗi, anh quên mất chuyện em sẽ đến đây, tha lỗi cho anh.” Vương Phong mang vẻ áy náy nói.

“Chồng ơi…” 

Không chờ hắn nói xong, cô gái mặc đồ tím đột ngột từ mặt đất đứng dậy bổ nhào vào lồng ngực của hắn.

Tốc độ của cô gái rất nhanh, ngay cả Vương Phong cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể đờ người ôm lấy cô gái.

Ơ, đây là tình huống gì đây? 

“Khốn kiếp.” Cách đó không xa, những người trẻ tuổi xung quanh trợn to mắt nhìn ghen tỵ.

Đánh một đám lưu manh thì liền có thể ôm người đẹp trở về, chuyện này có thể tìm được ở đâu chứ? Hiện tại bọn họ chỉ hận không thể quay ngược thời gian trở về quá khứ, thật là khốn nạn mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.