Quảng trường tuyết trắng nằm giữa con đường Nhân Dân yên tĩnh.
Diệp Hoan ôm chặt Nam Kiều Mộc, bông tuyết tinh khiết đậu trên tóc, phủ trắng bờ vai hai người. Tuyết dần tan ra, thấm ướt lớp áo khoác, có chút lạnh nhưng trong lòng thì ấm áp
Nam Kiều Mộc đã quen với mùi của Diệp Hoan
Hai mươi năm trước, cô bị cha mẹ vứt bỏ khi vẫn còn là một đứa bé nằm trong tã lót, được người ta đem tới Viện Phúc Lợi.
Khi đó, cô được sắp xếp nằm cùng giường với Diệp Hoan, cùng nhau khóc, cùng nhau cười.
Từ lúc đó, cô đã dưỡng thành thói quen hít thở hương vị của Diệp Hoan
Hương vị cỏ cây nhàn nhạt lúc nào cũng hấp dẫn cô đến mê muội
Cô cùng Diệp Hoan chập chững tập đi, cùng nhau ôm bình sữa mút lấy mút để, cùng nhau dùng ánh mắt ngây thơ hồn nhiên tò mò đánh giá cái thế giới xa lạ rộng lớn này.
Ngay cả bọn họ cũng không biết rằng, hai đứa trẻ đó hễ không nhìn thấy nhau liền khóc toáng lên. Ngay cả lão viện trưởng cũng phải than thở hai đứa bé này tương lai ắt có duyên phận với nhau.
Một câu của lão viện trưởng đã trở thành sấm truyền.
Hiện tại bọn họ đứng cùng một chỗ, ôm chặt nhau, dường như đã hòa vào làm một. Bọn họ, tuy hai mà một.
Trên đời này có quá nhiều kiểu tình yêu chớp nhoáng, thứ tình yêu mau nóng chóng nguội.
Người ta bởi vì lạ lẫm mà cả thấy mới lạ, bởi vì mới lạ mà thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thao-can-thai-tu/2212544/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.