Mãi cho đến khi mặt nàng úp xuống đất, lưng hướng lên trời, bị vắt ngangtrên lưng lừa, Phó Du Nhiên mới hồi phục tinh thần, trong suốt quá trình, đầuóc của nàng vẫn rơi vào trạng thái đình trệ, nàng vốn là trại chủ anh minh uyvũ của Thần Phong trại, vì sao bị loại "đãi ngộ" này?
"Khí Nha! Ta mới là trại chủ của ngươi!"
Tức thì Phó Du Nhiên đem sự việc xảy ra thì thầm nói, vốn tưởng rằng sẽ cóvài giọt nước mắt đồng cảm, ai ngờ mới nói được một nửa, đã bị nhét vải ráchvào mồm, cuối cùng tên sơn tặc nhét vải bĩu môi nói:
"Con mẹ nó, tên tiểu tử này điên nặng rồi."
Dưới tình huống vừa không thể phản kháng, vừa không cãi lại được, Phó DuNhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn đám sơn tặc đối xử với mình như dê béo. Đáng giậnnhất chính là Tề Diệc Bắc, không những không ngăn lại hoặc an ủi tâm hồn Phó DuNhiên một câu, mà còn xung phong lên trước đoạn tuyệt mà đi. Cuối cùng vẫn làLâm Hi Nguyệt không đành lòng, vẻ mặt chua xót nhìn mỹ nam, dặn Khí Nha nghiêmtúc thực hiện tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, dê béo cũng có nhân quyền. Vì vậymà Phó Du Nhiên mới có thể thoát khỏi tư thế khó coi đó.
Đợi một đám người trở về mất một ngày, Lý Phái Sơn dẫn chúng tặc chờ ở nơicanh gác ngoài cửa trại, thấy "Trại chủ" lại đem dê béo trói trở về,mọi người vô cùng hưng phấn, một sơn tặc nào đó xuất khẩu thành thơ ngay tạichỗ:
Trại chủ trại chủ, anh minh uy vũ;
Hai chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thai-tu-phi/2793854/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.