Cuối cùng cuộc thương lượng đã có kết quả, hai người tâm tư cũng nhẹ nhõmhơn, lúc này, Tề Diệc Bắc mới nhớ tới mục đích chính của hắn khi đi ngang quađây:
"Nguy rồi!"
"Lại làm sao vậy?"
"Ta muốn đuổi theo một người..." Tề Diệc Bắc ngửa mặt lên trờikhóc không ra nước mắt, "Đến tột cùng ta vì cái gì chạy đến đây!"
Tâm trạng thảm hại của Tề Diệc Bắc khiến cho Phó Du Nhiên rất thông cảm:
"Hai chúng ta cũng coi như có duyên, ta sẽ nói cho ngươi biết, thấycái lối rẽ đầu đường kia không? Một đường là đi tới núi Lạc Vân, một đường rẽvề Lâm Đình trại, người ngươi muốn tìm nếu đi hai con đường này, trăm phần trămsẽ sa lưới ."
Tề Diệc Bắc mất nửa ngày mới cố gắng tiêu hóa được ý trong lời nói của PhóDu Nhiên:
"Đều là... trại sơn tặc sao?"
Phó Du Nhiên gật gật đầu, Tề Diệc Bắc tức giận vạn phần nói:
"Chẳng lẽ việc trị an của Đại Tấn lại kém cỏi như vậy? Vì sao trên mỗicon đường đều có sơn tặc?"
Phó Du Nhiên không đồng ý nói:
"Ngươi đừng nói như vậy, nếu ngươi không đi đường rừng thì sẽ không cóviệc gì sao? Ai bảo các ngươi chọn đúng con đường do sơn tặc chúng ta tu sửahả?" Tuy nói như vậy, nhưng Phó Du Nhiên nhìn vẻ mặt đau khổ của"Chính mình"vẫn không thấy thoải mái, khoát tay áo nói:
"Được rồi, được rồi, ngươi nói qua một chút về người muốn tìm tên gọilà gì, hình dáng ra sao, ta sẽ hỏi các huynh đệ."
"Nàng tên là Yến Bội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thai-tu-phi/2793850/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.