Mạc Nhiễm Thiên nghe thấy, mém chút ngất xỉu luôn, không phải Tề Quân Hành lại muốn cường bạo chứ? Cường bạo hắn ư, vừa nghĩ loại đau nhức này, hắn lập tức nổi trận lôi đình.
“Ngươi là đồ bạo quân, cầm thú, súc sinh!” Trước hết cứ trút giận đã rồi hẵng nói.
Tề Quân Hành lạnh lùng lườm hắn một cái rồi vung tay áo bỏ đi, còn Mạc Nhiễm Thiên đáng thương một lần nữa bị trói chặt vứt vào trong tẩm cung của đồ biến thái kia.
“Cơ công tử, ai, lão nô khuyên ngươi vẫn là nên nghe lời hoàng thượng đi.” Lý công công dùng ánh mắt thiện ý nhìn Mạc Nhiễm Thiên bị ném lên long sàng.
“Hừ, đối tốt với hắn cũng chỉ có đường chết, hắn là kẻ biến thái nhất!” Mạc Nhiễm Thiên giận dữ hét.
“Ai.” Lý công công nhìn hắn một cái, thở dài xoay người đi.
Mạc Nhiễm Thiên lấy làm lạ Tề Quân Hành sao lại không tới, vội vàng gọi Lý công công: “Lý công công, hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng đến ngự thư phòng, vừa rồi thấy ngự sử đại nhân vội vàng cầu kiến.” Lý công công trả lời.
“A!” Mạc Nhiễm Thiên bị dọa giật nảy mình, mới nhớ ra ngày mai đã đến kì hạn bảy ngày, Triển Ấp kia sẽ không lớn gan tới mức đến nói cho hoàng thượng chứ, chẳng lẽ gã không muốn sống nữa? Ngẫm lại, kẻ nhát gan này cũng không ngu đến thế chứ, trong lòng hắn yên tâm hơn một chút.
“Lý công công, ngươi có thể thông báo cho tướng quốc đại nhân, bảo hắn tiến cung không?” Mạc Nhiễm Thiên đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-thai-tu-luu-luyen-hong-tran/3215533/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.