Kiên Thành, thủ phủ của Lưu Châu, diện lớn hơn Lạc Thành gần năm lần, nhânkhẩu đông đúc, chỉ riêng bách tính trong thành đã hơn 50 vạn, nếu tínhcả nông hộ xung quanh, dứt khoát không ít hơn 100 vạn.
Ở KiênThành có hai viên quan lớn nhất vùng, một là quan chính tứ phẩm quản nội chính của Lưu Châu, tri châu Điền Cơ, một là Tuyên Uy tướng quân nắmquyền quân sự tòng thứ phẩm, Trịnh Thắng.
Từ xưa tới nay, quanvăn và quan võ luôn bất hòa, hơn nữa mâu thuẫn còn rất kịch liệt, quanvăn đọc sách thành hiền, tự cho mình là đệ tử của thánh nhân mà kiêungạo, khinh thường đám võ quan thô tục chỉ biết vung đao múa thương, mồm không đánh thì giết, cho rằng đó là hạng không thông giáo hóa.
Cònvõ quan thì khinh bỉ đám quan võ là đồ nhãi con sức trói gà không chặt,miệng trăm câu thánh hiền mà làm việc chẳng được tích sự gì, câu bọn họthường đeo bên miệng là "bách vô nhất dụng thị thư sanh"
*** Trong trăm người kẻ vô tích sự nhất là thư sinh.
Tình hình ở Lưu Châu tất nhiên cũng không có gì khác, quan chức của TrịnhThắng mặc dù thấp hơn của Điền Cơ một cấp, nhưng một văn một võ, khôngai tiết chế ai, cho nên ông ta không sợ Điền Cơ, ngoài ra, ở trong triều quan văn quan võ cũng ngứa mắt với nhau, cho nên dù Điền Cơ có ngầmviết tấu sớ nói xấu ông ta cũng tự có võ tướng cấp cao hơn đứng ra nóiđỡ.
Đương nhiên, nhưng quan viên văn võ này ngấm ngầm đấu đá bấthòa, nhưng bề ngoài vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246426/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.