Trịnh Thắng mặt dù là tướng quân tòng tứ phẩm, nhưng quan gia dù sao khôngnhiều tiền bằng thương gia, cho nên Trịnh phủ mặc dù rất khí phái, nhưng thiếu phần tinh tế điển nhã, cũng nhỏ hơn Đường phủ rất nhiều, đi chừng một quãng đường bằng một phần tư quãng đường tới đại sảnh Đường phủ,chừng 300 mét thì tới cửa đại sảnh.
Trịnh Giang đi vào trướcthông báo , Đường Kính Chi đứng ngoài chỉnh trang lại trang phục rồi mới thong thả đi vào, hộ vệ và hạ nhân tự giác khiêng lễ vật đặt ở giữasân, đứng im lặng quy củ.
Tới đại ảnh, Đường Kính Chi nhìn tớichủ vị trước tiên, ở đó có một người trung niên khuôn mặt rắn rỏi, thânhình khôi ngô, chỉ ngồi yên một chỗ trên người tựa hồ có khí thế dồn ép, làm người ta không dám xem thường, từ khi tới đây tới nay, đây là lầnđầu tiên y thấy một nhân vật uy nghiêm trên người phát ra có thể sánhvới Đường lão thái quân.
Trịnh Kiếm Thu thấy y đi vào, liền đứng dậy tới nghênh đón.
- Vãn bối Đường Kính Chi ra mắt Trịnh tướng quân.
Đường Kính Chi không dám nhìn Trịnh Thắng lâu, chỉ liếc mắt qua liền cúi đầuxuống, đi nhanh tới vài bước, khom người thật sâu thi lễ.
Trịnh Thắng khách khí đứng dậy, cười vang:
- Hiền chất đừng đa lễ, mau mau đứng lên, lần này Đường gia cứu con ta một mạng, Trịnh mỗ rất cảm kích.
- Không dám, không dám, chỉ là chuyện nên làm thôi.
- Đường hiền đệ không cần câu nệ như thế, cứ coi đây như ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-tai-tuan/2246423/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.