Chương trước
Chương sau
Trương Thiếu Kiệt không hiểu, trước kia khi chưa nếm thử chuyện nam nữ, vì sao chỉ có chút tò mò với cơ thể nữa nhân, ngoài ra không có gì khác, còn sau cái đêm hoan ái cuồng loạn với nữ tử thanh lâu đó ánh mắt thi thoảng không nghe sự điều khiển, liếc nhìn những vị trí mẫn cảm của những nữ nhân bên cạnh.

Cho dù hắn biết làm như thế là rất thô lỗ, nhưng hắn không sao khống chế nổi động tác tiềm thức đó, hơn nữa, tối ngủ, hắn thường mơ thấy cảnh đêm nửa say nửa tỉnh đó, cùng nữ tử kia vui vầy cá nước, miệt mài tìm kiếm thỏa mãn dục vọng nguyên thủy.

Nghĩ tới đó, ban đêm phòng trống, làm người hắn khô nóng, lăn qua lật lại không sao ngủ được.

- Thiếu Kiệt, nào, tới đây ngồi đi.

Vương Điền Thị hai tay giao nhau đặt trên bụng, chậm rãi ngồi xuống, động tác ưu nhã tự nhiên, trông rất đoan trang hiền thục, so với con sư tử lúc nãy điên cuồng cáo cấu Vương Mông cứ như hai người khác hẳn.

Trương Thiếu Kiệt lí nhí đáp một tiếng, ngồi xuống phía bên kia chiếc bàn.

Chiếc bàn gỗ lim vuông vức bóng loáng như gương, bên trên đặt một ấm trà tinh xảo, mấy cái chén sứ Bích Giang óng ánh, cho dù Trương Thiếu Kiệt là võ phu không nhận ra là loại đồ gì, nhưng cũng biết ắt hẳn phải là món đồ cao cấp, giá cả kinh người.

Nhìn lại y phục trên người, rồi lúc nãy thộn mặt ra như tên nhà quê ra phố, trong lòng đột nhiên có chút tự ti mặc cảm, đột nhiên hắn nhớ lại lời Vương Mông, chẳng lẽ nàng là người tham luyến vinh hoa phú quý, cho nên mới bỏ lại mình, không từ mà biệt.

Không phải, nàng không phải là người như thế! Trong lòng hắn lập tức phản bác một câu ... Nhưng, nhưng không phải thế thì sao nàng lại cam tâm làm bộ tiểu thiếp đê tiện cho người ta?

Nàng làm thế là vì mua củ Tuyết Sâm kia ...

Nhưng nàng muốn đi thì ai cản được?

Hai loại tư tưởng cực đoan tranh đấu dữ dỗi, làm Trương Thiếu Kiện vừa hoang mang, lúc này Vương Điền Thị lại lên tiếng:

- Thiếu Kiệt, hảo nam nhi chí tại bốn phương, phải hăng hái tranh đấu, hướng tới một ngày lập nên một phen sự nghiệp, không thẹn sinh ra trên đời này. Vừa rồi thiếp thân đã nói, công tử nếu có được chỗ dựa, thêm vào bản lĩnh của bản thân, sau này ắt bay ao, thế nào? Người di mẫu này công tử có nhận không?

Đôi mắt Vương Điền Thị cong cong như vầng trăng non, mang theo chút lả lơi, môi cười chúm chím nhìn chàng hậu sinh tuấn tú.

Đúng thế, hảo nam nhi chí tại bốn phương, mình phải sống sao cho ra sống mới được! Đầu óc Trương Thiếu Kiệt đang lúc hỗn loạn, lý trí và dục vọng giằng co, một câu này tức thì ngả hẳn về phía kia, cảm thấy câu này rất có lý, nếu như mình có đủ quyền thế và tiền bạc, nàng nhất định không bỏ mình mà đi.

Lúc này Trương Thiếu Kiệt quên hết những lời dạy dò, biến thành kẻ mê muội vì lợi ích.

Vì tỏ lòng trung thành với Vương Mông, từ đó có được hỗ trợ, Trương Thiếu Kiệt không đắn đo thêm nữa, đứng dậy, khom lưng cung kính thi lễ với Vương Điền Thị:

- Thiếu Kiệt ra mắt di mẫu.

- Hi hi, Thiếu Kiệt quả nhiên là biết nghe lời.

Vương Điền Thị đi tới nắm lấy tay Trương Thiếu Kiệt, hắn muốn rụt lại, nhưng sợ làm Vương Điền Thị, vả lại cảm giác mềm mềm láng mịn làm hắn lại lần nữa đấu tranh vất vả, mặt đỏ lên ngượng ngùng như tiểu cô nương.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Trương Thiếu Kiệt, Vương Điền Thị mê tít thò lò, chàng trai hậu sinh cường tráng tuấn tú còn mặt mỏng như vậy, ả đúng là vớ bở rồi, từ khi đám gia đinh trong phủ không dám léng phéng với ả nữa, ả chỉ từng lén lút vụng trộm với tên tổng bộ đầu họ Âm kia vài lần, giờ một con dê non ngon lành dâng tới trước mặt, ả chỉ muốn nuốt chửng vào bụng.

Có điều muốn thì muốn, ả vẫn cố nhịn, con mồi ngon như vậy, ả phải thong thả buông câu, hưởng thụ quá trình đó mới hấp dẫn, vả lại ả cũng không muốn Trương Thiếu Kiệt có được cơ thể mình quá dễ dàng, nếu không hắn sẽ không biết trân trọng, ả biết Trương Thiếu Kiệt định dựa vào Vương Mông, nhưng Vương Mông có thế lực lớn bằng ả sao?

Cái tên đớn hèn đó thậm chí để nhi tử bị người ta ức hiếp ngay tên địa bản của mình, trông đợi vào hắn có mà đổ thóc giống ra mà ăn.

Mê luyến liếc nhìn bàn tay rắn chắc của Trương Thiếu Kiệt, Vương Điền Thị buông tay ra, cười tủm tỉm:

- Thiếu Kiệt mặt mỏng chưa kìa, còn đỏ mặt nữa, nhưng mà đừng quên nhé, từ nay chở đi thiếp thân là di mẫu của công tử đó, trưởng bối nắm tay vãn bối có sao đâu.

Trương Thiếu Kiệt chỉ biết vâng dạ.

Vương Điền Thị uốn éo về chỗ ngồi, cùng Trương Thiếu Kiệt hàn huyên, chủ đề rất rộng, mặt mày nghiêm túc, thế là Trương Thiếu Kiệt còn tưởng vừa rồi mình hiểu lầm ả thật.

Một lúc sau có hạ nhân tới chuyển lời, nói Vương Mông tìm Trương Thiếu Kiệt, tới nha môn làm quen với chức trách.

Trương Thiếu Kiệt đứng dậy cáo từ, Vương Điền Thị không giữ, mỉm cười tiễn chân.

Từ buổi sáng quyết liệt với Vương Mông ngay tại chỗ đó, đã nhiều ngày trôi qua, mọi thứ rất yên bình, quan phủ không còn tìm Đường gia gây phiền toái nữa.

Công trình đào kênh diễn ra thuận lợi, dưới sự đồng tâm hiệp lực không ngại khổ cực của nạn dân, tiến triển nhanh chóng, phòng ốc cơ bản đã được xây xong, mặc dù cơ bản rất đơn sơ, tường bao và cửa sổ còn chưa được hoàn thiện, nhưng đêm đến có thể ở trong gian nhà che được sương gió với nạn dân mà nói là điều vô cùng hạnh phúc rồi.

Ngày hôm đó Đường Kính Chi và Ngọc Nhi tới chỗ đất hoang chưa được bao lâu thì cuồng phong nổi lên bốn phía, từ chân trời từng đám mấy đen kìn kịt cuồn cuộn kéo đến, nhìn thế trận này mưa chắc chắn không nhỏ, Đường Kính Chi vội lệnh cho hạ nhân chỉ huy nạn dân về nhà tránh mưa, nếu không các nạn dân gần như không có y phục để thay đổi nếu bị mưa ướt nhất định có nhiều người đổ bệnh.

Đường Kính Chi, Ngọc Nhi và mười mấy hộ vệ Đường gia đi phía cuối cùng, trước khi mưa lớn trút xuống tới xem xét mấy nhà dân, cảm thụ hơi lạnh cơn mưa mang tới y nhíu mày lại, phát hiện ra một vấn đề lớn.

Lạc thành dù ở phương nam lại có Phượng Hoàng sơn che chắn phần lớn không khí lạnh phía đông bắc tràn về, nhưng tới cuối thu đã có chút hơi lạnh, chẳng bao lâu nữa thôi là lập đông rồi, nhiệt độ càng xuống thấp, nếu buổi tối ngủ không cho chăn đắp, nhất định sẽ đổ bệnh.

Những nạn dân này chỉ có chừng một phần năm là nhà ở gần Lạc thành, mang theo chăn đệm và y phục để thay, còn đại đa số thì ngoài cái bát xin ăn trong tay ra thì chẳng có gì hết.

Bọn họ lúc chạy nạn cũng có mang theo, nhưng trên đường đi đói khát, sức lực suy giảm nên vứt giữa đường rồi, lúc đó ai chỉ lo kiếm lấy cái ăn cho vào miệng để sống đã, chẳng nghĩ tới gì khác.

Vấn đề chăn đệm cần phải giải quyết, nếu không tới khi không khí lạnh tới sẽ gay go to.

- Nhị gia, những nạn dân này ngủ trên mặt đất liệu có bị lạnh không?

Ngọc Nhi hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề.

Một số nạn dân cắt cỏ định phơi khô trải trên mặt đất nằm cho ấm, nhưng hiện giờ cỏ vẫn còn chưa dùng được.

Một cơn gió thu lướt nhẹ qua, mang theo cái cảm giác se lạnh, Đường Kính Chi gật đầu:

- Trời mỗi lúc một lạnh rồi, phải nghĩ cách mua ít chăn đệm mới được.

Có hộ vệ đi đằng sau bước lên nói:

- Nhị gia, mấy ngày trước nô tài lên phố thấy hiệu Giả Ký đang bán áo bông và chăn đệm cũ, nếu như người muốn mua có thể tới đó hỏi.

- Ồ, là hiệu vải Giả Ký à?

Đường Kính Chi nhớ ra đó chẳng phải cửa hiệu do nhà Giả Lâm mở sao, xem ra mình có thể tiết kiệm được một khoản chi tiêu rồi.

Ngọc Nhi từng gặp Giả Lâm vài lần, nghe tới Giả Ký là nhớ tới cái tên háo sắc nói ba câu thế nào cũng có câu dính tới "Lưu Yên Các", thấy Đường Kính Chi cười, hiểu hiệu vải Giả Ký phải có liên quan nhất định tới tên đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.