Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế cũng đại khái đoán được rồi, nhất định là cục trưởng, hoặc là phó cục trưởng khác không quen nhìn Trịnh Trực, bất quá có thể thông qua chuyện này, chuyển hướng chủ đề, để cho Đoạn Phàm từ trong bi thương đi ra, vẫn là rất không tệ.
- Trực thúc như tên của mình, làm người quá chính trực.
Trên mặt Đoạn Phàm tràn đầy châm chọc, nói ra:
- Ở bên trong quan trường, người chính trực, thật sự là không dễ lăn lộn, mặc dù nói, cục trưởng làm người không tệ, cũng đại công vô tư, nhưng mà, mấy phó cục trưởng khác, lại không quen nhìn Trực thúc.
- Cho nên, mỗi lần loại chuyện như thế này, Trực thúc đều bị mấy phó cục trưởng khác đẩy tới.
Đoạn Phàm thở dài một tiếng, nói ra:
- Mặc dù Trực thúc biết, nhưng bởi vì là chức trách, cũng không nói gì thêm.
- Nguyên lai là như vậy.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, lại cùng Đoạn Phàm hàn huyên một hồi, cũng không có đi an ủi Đoạn Phàm, cả đám liền rời đi.
Bái tế đã xong, đương nhiên phải rời đi.
Hơn nữa, còn muốn đi truy tra, là người nào làm.
Đoạn Thiên tuyệt đối sẽ không buông tha người sau lưng tử sĩ.
Nguyên nhân không phải vì bọn hắn muốn giết Đoạn Thiên, đi trên con đường này, đã sớm có giác ngộ phải chết, hoặc là người tù.
Đi vào hắc đạo, một cước dẫm ngục giam, một cước đạp quan tài.
Chết, không có gì đáng sợ.
Chỉ là, để cho Đoạn Thiên phẫn nộ chính là, những người này quấy rầy nơi thanh tịnh của vợ hắn, trước đó Đoạn Thiên còn nói qua, không cho phép bất luận kẻ nào, phá hư một bông hoa một cọng cỏ trên Mộc Lâm Sơn .
Hiện tại chỗ này nhiều hố to như vậy, Đoạn Thiên há có thể không báo thù?
Thù này, nhất định phải báo
Trong trang viên Đoạn Phàm.
- Vừa rồi ta đã cho ngươi kiểm tra, ngươi cũng thông qua cố gắng của mình, hoàn thành tẩy mao phạt tủy.
Nói xong, Trần Thanh Đế móc ra mấy trang giấy, giao cho Đoạn Phàm:
- Đây là công pháp thích hợp ngươi tu luyện, nếu có cái gì không hiểu, về sau hỏi ba của ngươi.
- Đã biết, sư phụ.
Đoạn Phàm nhẹ gật đầu, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ. . .
- Ta tin tưởng ngươi.
Trần Thanh Đế lại móc ra hai bình Đoạt Linh Đan:
- Những đan dược này, là ta luyện chế, đối với ngươi tu luyện có trợ giúp.
- Sư phụ. . .
Đoạn Phàm cảm động không thôi.
- Được rồi, mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi chút đi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hi vọng, cuối cùng là có, không nên tuyệt vọng.
- Vâng, sư phụ.
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, cũng không có nói quá nhiều.
Đi ra trang viên của Đoạn Phàm, Trần Thanh Đế lái xe đi, cũng không biết vì cái gì, bất tri bất giác đi tới Thanh Đế dược nghiệp.
Mẹ!
Cổ Thiên Cầm.
Có lẽ là bởi vì vừa bái tế mẹ Đoạn Phàm, lại để cho Trần Thanh Đế nhớ tới mẹ của mình.
Trần Thanh Đế tiến vào Thanh Đế dược nghiệp, tất cả nhân viên gặp được hắn, cũng không hề trốn tránh, tất cả mọi người biết rõ, Trần Thanh Đế đã thay đổi. . .
Không còn là Trần đại thiếu ngang ngược càn rỡ, chuyện xấu làm tuyệt, vô liêm sỉ trước kia rồi.
- Ngữ Yên, tại sao em lại ở chỗ này? Lucy, ngươi vậy mà cũng ở đây.
Mới vừa vào văn phòng của Cổ Thiên Cầm, Trần Thanh Đế lập tức ngây ngẩn cả người.
Hai nữ nhân này, tại sao lại ở chỗ này?
Không khoa học a.
Không phải các nàng đều cố gắng tăng thực lực của mình lên sao?
- Các nàng là tới hỗ trợ đấy.
Trên mặt Cổ Thiên Cầm lộ ra dáng tươi cười vui vẻ, nói:
- Ngữ Yên cùng Lucy, đều rất giỏi, mẹ phát hiện, mẹ thật sự là già rồi.
- Mẹ như thế nào có thể già chứ?
Trần Thanh Đế ôm bả vai Cổ Thiên Cầm, nói ra:
- Mẹ y nguyên trẻ tuổi như thế, căn bản là không thay đổi. Chúng ta đi cùng một chỗ, người biết thì biết con là con của người. Không biết, còn tưởng rằng chúng ta là hai chị em.
- Ngươi cái tên tiểu tử thúi này, chỉ biết nói ngọt lừa gạt mẹ.
Cổ Thiên Cầm liếc nhìn Trần Thanh Đế, nụ cười trên mặt càng thêm nồng hậu dày đặc rồi.
- Ngữ Yên, Lucy, các ngươi cũng biết những thứ này?
Ánh mắt của Trần Thanh Đế, đã rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên:
- Thậm chí ngay cả mẹ của ta, cũng khoe các ngươi giỏi.
- Đó là đương nhiên.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, kiêu ngạo nói:
- Không nên quên, em là quốc tế toàn năng siêu sao, cái gì cũng biết.
- Tuy ta không phải toàn năng siêu sao, nhưng mà, cái gì cũng đều học một chút.
Cái mũi Lucy cũng vểnh lên trời.
Lính đánh thuê, ngoại trừ giết người, ở phương diện khác cũng phải có chỗ hiểu rõ, càng là cần chuyên nghiệp đấy. Làm cái gì, biết cái đó.
Rất nhiều khi, lính đánh thuê còn phải làm sát thủ.
Cầm kỳ thư họa, giỏi ca múa, các loại lễ nghi, các phương diện, đều có liên quan đến.
- Mẹ, người xem các nàng, thật sự là quá kiêu ngạo rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Cổ Thiên Cầm nói ra:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.