Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy một màn này, Trần Thanh Đế thờ dài một hơi:
- Không nghĩ tới, Hắc Quỷ này thật đúng là đủ âm hiểm, để cho hắn động tay chân, lại vẫn muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Hiệu quả sau khi kíp nổ, cùng thuốc nổ chính thức không có gì khác nhau, chỉ là không có bất luận lực phá hoại gì mà thôi, ngay cả tử sĩ mang theo thuốc nổ, đều lông tóc không thương.
Có thể có lực phá hoại sao?
Bất quá, Trần Thanh Đế cũng thổn thức không thôi, hít sâu một hơi.
Đây là giả dối.
Nếu như là thật sự thì sao?
Lực phá hoại như thế, coi như là kíp nổ ở chân núi, hậu quả kia cũng không chịu nổi a, nhiều người như vậy, có thể không chết, thực không còn mấy người.
- Giết, một tên cũng không để lại.
Đoạn Thiên lạnh quát một tiếng, trong con ngươi lóe ra hàn mang, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ.
Phẫn nộ rồi
Đoạn Thiên thật sự nổi giận.
Thậm chí có người, muốn nổ Mộc Lâm Sơn.
Đoạn Thiên hắn chết không có gì, nhưng mà, Mộc Lâm Sơn này là mộ địa của lão bà hắn, nếu làm hỏng, Đoạn Thiên cho dù chết, cũng chết không nhắm mắt.
Không mặt mũi đi gặp vợ của hắn.
- Chết cho lão tử .
Sát Lục Đường đường chủ Thiết Kim Cương là cái thứ nhất xông ra ngoài, bọn người Bạch Ngọc Đông theo sát phía sau, tất cả người Đoạn Thiên Môn đều động.
Không lưu người sống.
Bởi vì, trong lòng của mỗi người đều tinh tường, bọn hắn dám mang theo thuốc nổ đi lên là đã làm tốt chuẩn bị chết, vô luận khảo vấn như thế nào, cũng là vô dụng.
Hiện tại tất cả mọi người phẫn nộ, thiếu chút nữa chết rồi a.
Ai con mẹ nó, còn có thể hỏi nhiều như vậy.
Mà ngay cả nguyên lão lớn tuổi nhất, vượt qua bảy mươi tuổi, cũng đều gia nhập trong chiến đấu.
Phẫn nộ.
Không phát tiết, không được a.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Tỉnh Khoát đặt mông ngồi dưới đất, giống như là bị rút sạch khí lực toàn thân, vẻ mặt không thể tin được.
Cái này con mẹ nó, vẫn là thuốc nổ sao?
- Hừ!
Lăng Vũ hừ lạnh một tiếng, mang theo người của hắn, quay người đi ra, về phần Tỉnh Khoát, hắn nhìn cũng không có nhìn một cái, vật không có giá trị lợi dụng, Lăng Vũ cho tới bây giờ đều không để ý.
Tỉnh Khoát, đã mất đi giá trị lợi dụng.
Mặc dù nói, hết thảy đều là Lăng Vũ sai, là Lăng Vũ hắn bị Hắc Quỷ lừa.
- Hắc Quỷ, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Trong con ngươi Lăng Vũ, lóe ra hàn mang:
- Thậm chí ngay cả ta, ngươi cũng dám đùa nghịch, ta ngược lại muốn nhìn, ai cho ngươi lá gan.
- Thực nghĩ đến ngươi là trùm buôn bán vũ khí, ta sẽ không dám làm gì ngươi sao?
Lăng Vũ cười lạnh không thôi:
- Dị Năng Dong Binh Đoàn, không phải Hắc Quỷ ngươi có thể chọc được.
Rất nhanh, tất cả tử sĩ còn lại đều bị đồ sát không còn, mà Trần Thanh Đế căn bản là không có động thủ.
Bạch Ngọc Đông cùng Thiết Kim Cương, đây chính là rất ngưu bức.
Còn có nữa là, Đoạn Thiên là Tu Chân giả, thực lực cường hãn rối tinh rối mù, đối phó một ít tử sĩ, còn không phải đồ sát sao.
Ở đâu cần Trần Thanh Đế động thủ a.
Khi tất cả tử sĩ bị giết sạch, Trịnh Trực mang theo cảnh sát vọt lên, hiệu suất làm việc của Trịnh Trực không thấp, trái lại, còn phi thường nhanh.
Trước tiên xông lên rồi, bất quá, quá cao, dù sao cũng phải có thời gian a?
Mà Đoạn Thiên Môn, cho bọn hắn thời gian, lại quá ngắn.
Nhìn tràng cảnh trên núi, sắc mặt tất cả cảnh sát đều phi thường lúng túng, không nghĩ tới, vậy mà sẽ thê thảm, bi tráng như thế.
Quá kinh khủng.
Chỉ có Trịnh Trực hình như là nhìn quen loại tràng diện này, sắc mặt không có biến hóa gì .
- Cảnh sát, vĩnh viễn đều là chờ sự tình đã xong, mới có thể chạy đến.
Tính tình Thiết Kim Cương nóng nảy, nhìn Trịnh Trực lạnh giọng nói ra:
- Trịnh phó cục trưởng, ngươi có lẽ đã thấy được, nhanh thanh lý nơi đây đi.
Đem cảnh sát trở thành người hầu sai sử, cũng chỉ có Thiết Kim Cương có thể làm được.
- Kim Cương thúc, không nên làm Trực thúc khó xử.
Đoạn Phàm thương tâm hít sâu một hơi, nhìn Trịnh Trực, nói ra:
- Trực thúc, chúng ta chỉ là bái tế đi mẹ, là bọn hắn đến giết chúng ta, Trực thúc, chú nên biết.
- Ta minh bạch.
Trịnh Trực nhẹ gật đầu, lắc đầu nói ra:
- Nén bi thương a.
Nói xong, Trịnh Trực nhìn một đám cảnh sát nói ra:
- Đem những thi thể này xuống núi, sau đó nhìn xem có manh mối gì không, xem bọn hắn là người nào.
- Đông ca, ngươi gọi một ít người, qua đi hỗ trợ.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, nhìn Bạch Ngọc Đông nói.
- Vâng, Đoạn thiếu.
Bạch Ngọc Đông vung tay lên, mang theo một đám người bắt đầu giúp đỡ Trịnh Trực, vận chuyển những tử sĩ bị giết kia.
- Sư phụ, Trịnh phó cục trưởng Trịnh Trực, là cha của Trịnh Lục.
Đoạn Phàm nhìn Trần Thanh Đế, giải thích nói:
- Như loại sự tình xuất lực không nịnh nọt này, tất cả đều do hắn làm .
- A? Dĩ nhiên là cha của Trịnh Lục.
Trong lòng Trần Thanh Đế khẽ động, nói ra:
- Vì cái gì loại chuyện này, đều là do hắn xử lý?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.