Chương trước
Chương sau
- Đoạn Phàm, dâng hương cho mẹ đi.
Trần Thanh Đế ở một bên, hít sâu một hơi, từ trong tay quản sự tiếp nhận hương, giao cho Đoạn Phàm.
- Mẹ, con rất nhớ người.
Sau khi dâng hương, Đoạn Phàm đứng lên, đi theo Trần Thanh Đế ra sau.
Đoạn Thiên dâng hương xong, thành viên khác của Đoạn Thiên Môn cũng một tên tiếp theo một tên dâng hương, toàn bộ quá trình đều rất nghiêm túc, yên tĩnh.
Không có chút tiếng động nào.
Phi thường trang trọng.
Lúc này tất cả tinh lực của Đoạn Thiên đều đặt ở trên tấm ảnh bia mộ, Trần Thanh Đế biết rõ, chuyện còn lại, là đừng nghĩ trông cậy vào Đoạn Thiên.
Hết cách rồi, ai bảo ta là sư phụ Đoạn Phàm chứ.
- Bái tế đã tiến hành không sai biệt lắm, Chiến Vương, chừng nào thì bắt đầu động thủ?
Ở một chỗ cách Mộc Lâm Sơn không xa, một gã nam tử trầm giọng nói ra.
- Chờ một chút.
Chiến Vương Tỉnh Khoát trầm ngâm một tiếng, bấm một chiếc điện thoại:
- Trang lão đại, hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào động thủ?
- Ta đã nói rồi, hết thảy giao cho ngươi xử lý.
Thanh âm của Trang Lực từ trong điện thoại vang lên:
- Nhớ kỹ, người xuất thủ, không được có bất luận kẻ nào còn sống trở về, không được bạo lộ.
- Trang lão đại yên tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không trở lại.
Tỉnh Khoát cúp điện thoại, hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nịnh nọt, nhìn Lăng Vũ ngồi ở trên ghế, nói ra:
- Cái kia. . . lúc nào chúng ta động thủ?
- Tùy thời có thể.
Lăng Vũ thản nhiên nói, trong con ngươi lóe ra hàn mang, hắn đã thấy được bộ dáng Trần Thanh Đế từ nay về sau biến mất, hài cốt không còn.
- Ân?
Ngay thời điểm Tỉnh Khoát chuẩn bị hạ lệnh động thủ, điện thoại của hắn vang lên, xem xét là Lịch Hoa Xuân gọi tới, vừa tiếp thông, tiếng gầm gừ của Lịch Hoa Xuân vang lên.
- Tỉnh Khoát, lúc nào động thủ?
Lịch Hoa Xuân quát:
- Nếu thật sự không động thủ, mất đi cơ hội lần này, muốn lần sau, ít nhất phải chờ một năm.
- Yên tâm đi, ngươi đem người nhà của ta chuẩn bị cho tốt, hiện tại sẽ động thủ.
Trong con ngươi Tỉnh Khoát, hiện lên một đạo hàn mang, trong nội tâm động sát cơ.
Hừ, chờ người nhà lão tử trở lại rồi, lão tử là cái thứ nhất sẽ giết Lịch Hoa Xuân ngươi.
Ngươi lớn lên cũng không tệ lắm, lão tử còn muốn hung hăng chơi ngươi.
Không. . . còn cho các huynh đệ của lão tử chơi ngươi, làm chết ngươi.
Lịch gia rất ngưu bức sao? Chẳng lẽ so với Dị Năng Dong Binh Đoàn còn muốn ngưu bức? Hiện tại chỗ dựa của lão tử, là người của Dị Năng Dong Binh Đoàn, hơn nữa địa vị còn không thấp.
Hơn nữa, chờ Đoạn Thiên, Đoạn Phàm cùng với Trần Thanh Đế vừa chết, toàn bộ Đoạn Thiên Môn là của ta, ngay cả Thanh Bang cũng là của ta. Dùng không được bao lâu, ta có thể thống nhất toàn bộ thế lực ngầm.
Kể từ đó, Lịch gia tính là cái gì chứ?
Lão tử căn bản là không để vào mắt.
Chịu nhục nhiều năm như vậy, oán khí trong lòng Tỉnh Khoát, đây chính là rất sâu đậm đấy. Một khi đã có cơ hội trả thù, Tỉnh Khoát há có thể bỏ qua?
Hiện tại, cơ hội tới.
Sau khi cúp điện thoại, Tỉnh Khoát cầm điện thoại lên, lạnh giọng nói ra:
- Động thủ, ta muốn san bằng toàn bộ Mộc Lâm Sơn, ta muốn nghe đến tiếng vang.
- Vâng!
Bên trong điện thoại truyền đến một tiếng quát lạnh:
- Hiện tại động thủ, dùng tốc độ nhanh nhất xông lên núi, nổ chết bọn hắn!
Theo một tiếng ra lệnh, bốn phía Mộc Lâm Sơn bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Chỉ thấy, hai trăm tên nam tử hắc y tiềm phục ở rất xa, mặt không biểu tình, nhanh chóng lao tới mộ địa.
Bái tế vừa chấm dứt, tất cả mọi người đã nghe được động tĩnh, mọi người xem xét, thình lình phát hiện hai trăm Hắc y nhân điên cuồng lao đến bọn hắn.
- Không tốt.
Trần Thanh Đế thấy vậy, mặt sắc biến đổi, nhìn Bạch Ngọc Đông cùng Đoạn Thiên nói:
- Giết, dùng tốc độ nhanh nhất giết bọn chúng, đừng cho bọn hắn đi lên.
Sắc mặt Đoạn Thiên cũng trở nên khó coi không thôi, như thế nào cũng thật không ngờ, đối phương vậy mà dùng đến một chiêu này.
Bom nhân thể.
Những người này, trên người mang Bom xông đi lên, chỉ cần xông lên, rất nhanh kíp nổ. Kết quả là Bom bạo tạc, người cũng chết.
Nhưng, mục đích lại đạt đến.
Trần Thanh Đế cũng không dám cam đoan, tất cả Bom đều là từ chỗ Hắc Quỷ mua được, nếu như vậy thì để cho bọn hắn xông lên, cũng không có chuyện gì.
Bom sẽ không nổ.
Vạn nhất không phải thì sao?
Dù là có một bộ phận không phải, hậu quả kia cũng phi thường nghiêm trọng.
Không cho bọn hắn xông lên, coi như là nổ, cũng không tạo được thương tổn gì quá lớn. Dù sao, hai trăm người đều là phân tán ra.
Phân tán ra kíp nổ, cùng tụ một chỗ kíp nổ, kết quả kia chênh lệch nhiều lắm.
Giết, vẫn không thể tới gần giết.
Một khi người ta kíp nổ quả Bom, người một phương mình cũng bị tạc chết.
Hai trăm người, hai trăm tên tử sĩ.
Thật sự là quá độc ác.
Cái này con mẹ nó, nên có bao nhiêu cừu hận a.
Trách không được, một đường không có bất kỳ phiền toái, hiển nhiên là bị Lăng Vũ phái người thanh lý qua.
- Không có súng ống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.