Chương trước
Chương sau
Đoạn Thiên lạnh giọng nói ra:
- Không phải người Đoạn Thiên Môn, phàm là ở trên núi, tất cả đều đuổi đi. Nếu như không đi. . . giết chết bất luận tội.
- Vâng, Đoàn lão đại.
Bạch Ngọc Đông một bên lái xe, một bên lấy bộ đàm, phân phó thoáng một phát.
Gặp chuyện không may, cái kia nhất định sẽ gặp chuyện không may, hơn nữa, Lăng Vũ còn vận dụng đại lượng thuốc nổ.
Vấn đề duy nhất chính là, làm sao đem những thuốc nổ này lên núi.
Trước đó chuẩn bị, là tuyệt đối không thể gạt được Đoạn Thiên Môn.
- Đoạn lão đại, hết thảy bình thường, không có bất kỳ khả nghi.
Bạch Ngọc Đông nhíu mày, càng là như thế, hắn lại càng cảm giác trong nội tâm bất an.
Một điểm động tĩnh cũng không có?
Làm sao có thể?
Năm nào bái tế, không có phát sinh một ít chuyện?
Một giờ sau, tất cả mọi người đi tới Mộc Lâm Sơn.
Mẹ của Đoạn Phàm khi còn tại thế, đi theo Đoạn Thiên chịu rất nhiều khổ. Không đợi Đoạn Thiên trở nên nổi bật, lăn lộn ra gì đã qua đời.
Ngay từ đầu, Đoạn Thiên chỉ là an táng qua loa. Đến khi Đoạn Thiên sáng lập Đoạn Thiên Môn, liền trùng kiến mộ địa của mẹ Đoạn Phàm.
Trước kia là không cho phép, về sau, đã có điều kiện, hơn nữa Đoạn Thiên quá mức áy náy, cho rằng thực xin lỗi lão bà của mình, cho nên hao tốn số tiền khổng lồ mua cả Mộc Lâm Sơn.
Mẹ của Đoạn Phàm được chôn cất ở trên sườn núi của Mộc Lâm Sơn, chiếm diện tích thật lớn, toàn bộ khu này cũng chỉ có mẹ của Đoạn Phàm.
Cả tòa Mộc Lâm Sơn đều bị Đoạn Thiên mua, mộ địa xa hoa.
Đây cũng là Đoạn Thiên duy nhất có thể vì vợ của hắn làm được.
Sinh thời, chịu khổ.
Chết rồi, nhất định phải được chôn cất tử tế.
Mặc dù nói những chuyện này, mẹ của Đoạn Phàm đều nhìn không tới, nhưng mà, Đoạn Thiên vẫn làm như vậy.
Mộc Lâm Sơn là một đỉnh núi không cao, nhưng hoàn cảnh ưu mỹ, hơn nữa Đoạn Thiên mua lại, tìm người quản lý, trở nên càng thêm mỹ diệu.
- Đoạn Phàm, con biết vì sao cha kiên trì an táng mẹ của con ở chỗ này không?
Đoạn Thiên đi ở phía trước, đột nhiên ngừng lại, trầm giọng nói.
- Không biết, cha cũng không muốn nói cho con biết.
Hai mắt Đoạn Phàm thấu hồng nhìn Đoạn Thiên, trong con ngươi tràn đầy oán hận cùng không cam lòng.
Bởi vì cái gọi là nhập thổ vi an, đã an táng mẹ một lần, đến cuối cùng, Đoạn Thiên còn cố ý an táng một lần nữa.
Điểm này, đến bây giờ Đoạn Phàm còn không có tha thứ Đoạn Thiên.
- Những năm gần đây, cha đến nhiều nhất, là Mộc Lâm Sơn này.
Đoạn Thiên hít sâu một hơi, nói ra:
- Ngoại trừ thăm mẹ của con, là vì bảo hộ hoa cỏ trên núi này. Mẹ của con, rất thích Mộc Lâm Sơn, rất thích.
- Nếu như mẹ con chưa qua đời, Mộc Lâm Sơn này sẽ kiến thành trang viên, chúng ta sẽ ở lại dưới chân núi.
Đoạn Thiên ngẩng đầu nhìn Mộc Lâm Sơn, nói ra:
- Mẹ của con thích, cho nên, vô luận như thế nào. Dù là con hận cha, oán cha. Cha cũng nhất định phải kiên trì.
- Vậy vì sao cha không nói cho con? Vì cái gì đến bây giờ không có kiến tạo trang viên trên núi, cùng mẹ ở cùng một chỗ?
Đoạn Phàm hai đấm nắm chặt, lạnh giọng nói ra.
- Mẹ con ở trên núi, cha sẽ không phá hư ngọn núi này. Không chỉ có cha, bất luận kẻ nào cũng không cho phép phá hư.
Trong con ngươi Đoạn Thiên, lóe ra hàn mang:
- Cho dù là một bông hoa một cọng cỏ, cha cũng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư, bất luận kẻ nào!
Mặt đất xung quanh mộ địa được tu kiến thành một quảng trường, ở trung ương quảng trường có một mộ địa. Ở bốn phía mộ địa, trồng đủ các loại hoa tươi.
Nghĩ đến, những hoa tươi này là loại mà mẹ Đoạn Phàm ưa thích khi còn sống.
Rất bình thường, cũng không đáng tiền, cũng không có giá trị gì, nhưng lại rất dễ làm người khác chú ý. Giống như là từng khuôn mặt tươi cười nở rộ.
Vốn là quảng trường trống trải cực lớn, lúc này đã kín người, Một mảnh đông nghịt, khắp nơi đều là thành viên Đoạn Thiên Môn. Mỗi người đều mặc âu phục màu đen, đeo hoa trắng.
Toàn bộ quảng trường, không khí cực kỳ nghiêm túc, áp lực.
Người, mặc dù nhiều, nhưng lại rất yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Đoạn Thiên và Đoạn Phàm. Mà Trần Thanh Đế cùng Bạch Ngọc Đông thì đứng ở một bên.
Kế tiếp, là một ít vấn đề an bài công tác.
Rất nhanh, giải quyết rồi.
- Đoạn lão đại, bái tế có thể bắt đầu.
Bạch Ngọc Đông đi tới, trầm giọng nói ra.
Bạch Ngọc Đông vừa dứt lời, Đoạn Phàm đi tới trước bia mộ, nhìn ảnh chụp quen thuộc mà lạ lẫm trên bia mộ, Đoạn Phàm sững sờ tại nguyên chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Chỉ là hai mắt hắn đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào ảnh chụp.
- Đoạn Phàm, dập đầu dâng hương cho mẹ đi.
Đoạn Thiên cũng đi tới, nói ra.
Phù phù!
Đoạn Phàm nhẹ gật đầu, hai chân trực tiếp quỳ trên mặt đất.
- Mẹ, Tiểu Phàm đến thăm người.
Hung hăng quỳ xuống đất, mặt đất là đá cẩm thạch, đây chính là phi thường đau nhức, nhưng Đoạn Phàm lại không để ý đến.
Rầm rầm rầm. . .
Đoạn Phàm trùng trùng điệp điệp dập đầu, trên ót đã xuất hiện tơ máu, tùy thời có thể đổ máu.
Khi ba cái khấu đầu khấu xong sau, trán Đoạn Phàm đã chảy ra máu tươi.
Huyết lệ.
Huyết cùng nước mắt.
Khấu đầu xong, bắt đầu dâng hương. Bất quá, Đoạn Phàm vẫn quỳ ở nơi đó, không nhúc nhích, chỉ yên lặng rơi lệ, gắt gao nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên bia mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.