Chương trước
Chương sau
Vài ngày sau, lại xảy ra vấn đề rồi, coi như là 50 người một đội, đồ ăn y nguyên không đủ dùng. Đến cuối cùng, rơi vào đường cùng, mười người một đội.
Nhân số không ngừng giảm bớt, nhưng hệ số nguy hiểm cũng càng lúc càng lớn.
Mười người?
Đám dã thú không để vào mắt.
Nếu gặp đàn sói, cái kia tuyệt đối đủ bọn hắn uống một một tuần.
Một tuần lễ sau, nhân số lần nữa giảm bớt, giảm bớt đã đến năm người một đội, nguy hiểm gia tăng sâu sắc.
Đây hết thảy, đều là Trần đại thiếu muốn thấy, người quá nhiều, hiệu quả huấn luyện căn bản là không đạt được.
Nguy hiểm, mới chính thức xuất hiện.
Bất quá, đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.
Trần đại thiếu là tuyệt đối sẽ không để cho bọn hắn nhẹ nhõm như thế.
Thực lực lũ dã thú, là sẽ không tăng lên, nhưng mà, thực lực thành viên Huyết Nhận đang không ngừng tăng trưởng. Nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng mà, thực lực lại thật sự tăng lên rồi.
Tiếp tục nữa, dã thú còn có thể là uy hiếp sao?
Không phải uy hiếp, còn có một cái rắm hiệu quả huấn luyện?
Nạp nhiên liệu.
Trần đại thiếu phải nạp nhiên liệu cho những dã thú kia, cho chúng nó ăn bữa tiệc lớn, tên viết: bữa tiệc lớn xuân dược, hơn nữa còn là xuân dược vô cùng mãnh liệt.
Thành viên Huyết Nhận qua rất không dễ dàng, nhưng mà, Trần đại thiếu cũng không dễ dàng. Chia làm nhiều đội như vậy, hắn là phải bận trước bận sau đấy.
Không chỉ có phải bảo vệ, còn muốn hạ độc thủ a.
- Cha ta qua rất nhẹ nhàng, đem cái thâm sơn này trở thành điểm ngắm cảnh rồi.
Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, nhìn vẻ mặt Trần Chấn Hoa tiêu diêu tự tại nói.
Dùng thực lực của Trần Chấn Hoa, ở bên trong nơi này, dưới tình huống bình thường, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm gì. Lũ dã thú đến bao nhiêu, còn không phải giết bao nhiêu sao?
Bất quá, nội tâm của Trần Chấn Hoa lại không có phong quang như mặt ngoài vậy.
Ai biết rõ, lúc nào Trần Thanh Đế hạ độc thủ đối với hắn a.
- Thằng ranh con Thanh Đế này, đến bây giờ cũng không hành động, gia tăng độ khó cho lão tử ta. Tiếp tục như vậy, thật sự là quá lãng phí thời gian.
Trần Chấn Hoa nhìn quét bốn phía, cuối cùng tựa ở dưới một cây đại thụ, bắt đầu nghỉ ngơi.
- Đêm khuya rồi, đàn sói cũng nên xuất động.
Trần Thanh Đế nhìn xem cây cối che chắn ánh trăng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa:
- Cha, bữa tiệc lớn của ngài đã đến.
Lập tức, thân thể Trần đại thiếu khẽ động, trong thần thức của hắn, xuất hiện một đàn sói chừng hơn 100 con.
Một con sói cực lớn, xem xét cũng biết là Lang Vương, dẫn theo tiểu đệ của nó, bắt đầu hành động kiếm ăn.
Bề ngoài giống như Lang Vương đã nghe nói, trong ngọn núi này xuất hiện một đám nhân loại, xem ra chúng muốn kiếm bữa ăn ngon rồi.
Vèo!
Một đạo nhân ảnh đột nhiên hiện lên, lập tức, Lang Vương còn không biết chuyện gì xảy ra, miệng của mình đã bị cưỡng ép mở ra, một đồ vật khó uống chảy vào miệng.
Ngay sau đó, các tiểu đệ của Lang Vương, cũng đều nhận được đãi ngộ đồng dạng.
Toàn bộ quá trình, chỉ có vài giây đồng hồ.
Cho Lang Vương và tiểu đệ của nó uống thuốc, đương nhiên là Trần đại thiếu rồi.
Giải quyết những thứ này, trước khi dược lực còn không có phát tác, Trần đại thiếu dẫn Lang Vương cùng với hơn 100 tiểu đệ của nó, tất cả đều chạy tới địa phương cách Trần Chấn Hoa rất gần.
Bởi vì chạy trốn, gia tốc dược lực phát tác của đàn sói.
- Ân?
Trần Chấn Hoa mở hai mắt ra.
Trần Chấn Hoa mở hai mắt ra, rất nhanh đứng lên, bất quá, toàn bộ quá trình, cũng không có phát ra một tiếng vang, rất hiển nhiên, Trần Chấn Hoa làm vô cùng hoàn mỹ
- Đàn sói? Hơn 100 con, ngay cả Lang Vương cũng xuất hiện.
Trần Chấn Hoa nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường:
- Chỉ là một đám Sói, cũng muốn đánh chú ý tới ta? Thật sự là không biết sống chết.
- Bất quá, không sao cả, vừa vặn bụng có chút đói, ăn thịt sói cũng không tệ, tuy thịt sói không dễ ăn lắm.
Sắc mặt Trần Chấn Hoa tối sầm lại:
- Thịt sói, chẳng lẽ so với thịt người còn khó ăn hơn sao? Ai!
Ngao rống!
Đàn sói phát hiện Trần Chấn Hoa, ngay ngắn phát ra sói hống, rất nhanh lao đến Trần Chấn Hoa, mà lúc này, xuân dược trong cơ thể chúng, đã triệt để phát tác
Nguyên một đám, hai mắt sung huyết, vô cùng dữ tợn
Điên cuồng
Phát tiết!
Lang Vương cùng nhóm tiểu đệ của nó, đều muốn phát tiết, đều mơ tưởng thông qua chiến đấu đến phát tiết
Nếu như... nếu như chúng nó ít một chút, chỉ sợ sẽ cường bạo Trần Chấn Hoa rồi...
Bị bầy sói cưỡng gian?
Tà ác…
Ở dĩ vãng, nếu như đàn sói cảm nhận được sát khí trên người Trần Chấn Hoa, quyết sẽ không dám công kích, nhưng mà chúng lúc này, tất cả đều điên cuồng.
Sát khí?
Ai biết là cái gì?
Sợ hãi?
Không có ý tứ, Lang Vương cùng tiểu đệ của nó, lúc này không có sợ hãi.
Đàn sói trùng kích mà đến, liên tục gầm rú, cũng bất kể phương thức công kích thế nào, cũng không phối hợp lẫn nhau, cả đám đều điên rồi, hướng Trần Chấn Hoa phát động ra công kích.
Bồng!
Một tiếng trầm đục, Trần Chấn Hoa một cước đạp bay một con Sói, hung hăng té ngã trên đất, bất quá con Sói đã nhận lấy một cước kia, như là không có chuyện gì, rất nhanh bò lên tiếp tục công kích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.