Chương trước
Chương sau
Trời tờ mờ sáng, ở dưới chân núi Diệu Phong Sơn, xuất hiện ba trăm linh một người, 300 nam, một nữ.
Bất quá nữ nhân này, ngoại trừ trước ngực hơi nhô cao ra, thật đúng là nhìn không ra điểm nào giống nữ nhân.
Thời gian so với Trần đại thiếu tưởng tượng thì dài hơn một ít, bất quá, lại làm được lặng yên không phát ra hơi thở, căn bản là không có người phát hiện, có một chi quân đội 300 người hoạt động.
Điểm này, để cho Trần đại thiếu rất hài lòng đấy.
- Lên núi.
Trần Thanh Đế vung tay lên, là cái thứ nhất tiến nhập trong núi.
Về phần bản cảnh cáo không được như núi kia, ai cũng không có coi là chuyện quan trọng. Nhìn thấy phản ứng của đám người Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, trong lòng Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi.
Choáng nha, cho một đám các ngươi kiêu ngạo, từ từ hưởng thụ đi.
Một giờ sau, tất cả mọi người tiến nhập trong núi sâu, ngắm nhìn bốn phía mênh mông, nhìn không tới cuối cùng, một mảnh xanh mơn mởn.
- Hai tháng kế tiếp, các ngươi phải ở lại trong Diệu Phong Sơn.
Trần Thanh Đế nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói:
- Trong hai tháng này, không có bất kỳ trợ giúp, không có bất kỳ cứu hộ. Bị thương không có gì, chỉ cần có thể tiếp tục kiên trì là được. Kiên trì không được, cái kia chính là đào thải. Kết quả đào thải, cút ra khỏi Huyết Nhận.
- Ngoại trừ thảo dược ra, đồ ăn không có, muốn sinh tồn, muốn không bị chết đói, đi săn đi.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Bên trong ngọn núi này, còn là rất không tệ đấy. Sư tử, hổ, gấu chó... có không ít. Chỉ cần các ngươi có bản lĩnh, muốn chết đói, cũng không có dễ dàng như vậy.
- Còn một điều phải nhớ kỹ cho ta, trong hai tháng này, không cho phép nhóm lửa.
Trần Thanh Đế tàn nhẫn nói.
Không cho phép nhóm lửa?
Đây chẳng phải là phải ăn sống hết thảy đồ vật có thể ăn sao?
Những người khác còn không có gì, sắc mặt Võ Thuật lại trở nên rất khó coi. Dù sao, hắn cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua phương diện huấn luyện này a.
- Cách nơi đây không xa, có một thác nước, tắm rửa, có thể tới chỗ đó.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra: ra, tất cả vũ khí nóng đều lưu lại cho ta.
- Muốn trở nên mạnh mẽ, hành động a.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
Trần đại thiếu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lấy súng ống ra, ném ở trước mặt Trần Thanh Đế. Trong tay mỗi người, chỉ có một thanh Quân Đao.
Cũng chính là một cây dao găm.
Làm xong những việc này, ngoại trừ Trần Chấn Hoa ra, những người khác tất cả đều lẻn vào chỗ sâu. Hiện tại bọn hắn là rất đói, phải kiếm đồ ăn mới được.
- Thanh Đế, loại huấn luyện này có phải quá hà khắc hay không? Chỉ có một thanh Quân Đao, ngay cả đồ ăn trụ cột nhất cũng không có, còn trọn vẹn gần hai tháng, sinh tồn như thế nào?
Trần Chấn Hoa có chút lo lắng nói.
Không có đồ ăn, trong thời gian ngắn không có vấn đề gì, mấu chốt là, trọn vẹn hai tháng a.
Đi săn?
Cái này không có độ khó gì, bất quá, không cho nhóm lửa, phải ăn thịt sống, đầm đìa huyết, mấy lần còn tốt, thời gian lâu rồi, đây chính là sẽ xảy ra vấn đề.
Hơn nữa, ở dưới loại hoàn cảnh này, coi như là ngủ, cũng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Đến buổi tối, thâm sơn có thể trở thành Nhạc Viên của dã thú rồi.
Lũ dã thú há có thể để cho thành viên Huyết Nhận, chạy đến địa bàn của bọn nó ngủ an ổn sao?
Thời điểm chính thức chiến đấu, địch nhân há có thể cho ngươi ngủ?
Căn bản là chuyện không thể nào.
Trần đại thiếu huấn luyện bọn hắn, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Có một tia động tĩnh, cũng có thể rất nhanh tỉnh lại. Hơn nữa, còn không phát ra một tiếng vang, ở thời điểm này, đã mang lại tác dụng trọng đại rồi.
- Huấn luyện càng nguy hiểm, mới càng có thể kích phát tiềm lực của bọn hắn, để cho bọn hắn rất nhanh đột phá cực hạn.
Trần Thanh Đế nhíu mày, vỗ vỗ bả vai Trần Chấn Hoa, nói ra:
- Cha, người cứ yên tâm đi, con sẽ âm thầm đi theo đám bọn hắn, chỉ cần không chết, có một hơi, con cũng có thể trị liệu tốt bọn hắn.
- Bất quá, hoàn cảnh nơi này, còn không tính quá ác liệt. Con còn phải vì bọn họ chế tạo một chút phiền toái mới được.
Nói xong, ánh mắt của Trần đại thiếu, đã rơi vào trên người Trần Chấn Hoa:
- Đồng chí Quân Thần, ta sẽ trọng điểm chiếu cố đối với đồng chí đấy. Còn nữa, có phải đồng chí cũng nên hành động hay không?
- Vẫn là câu nói kia, con muốn làm gì thì làm.
Trần Chấn Hoa một hồi im lặng, giao ra súng ống, chỉ lưu lại một thanh Quân Đao, liền đi đến trong chỗ sâu.
Nhìn thấy tất cả mọi người ly khai, Trần Thanh Đế vung tay lên. Đem tất cả súng ống đều thu vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
- Dã thú trong núi, mặc dù thực lực không tệ. Đối với bọn hắn hiện tại, có một ít tác dụng, bất quá, thời gian lâu rồi, theo thực lực tăng lên, sẽ không có tác dụng gì rồi.
Trần Thanh Đế nhướng mày, âm trầm nở nụ cười:
- Bất quá, muốn tăng thực lực dã thú lên, cũng không phải việc khó gì, trái lại, còn phi thường đơn giản.
Trần đại thiếu là luyện đan Đại Tông Sư, trên người còn có đại lượng thảo dược, cấp tốc tăng thực lực dã thú lên, hoàn toàn chính xác là phi thường nhẹ nhõm.
- Xuân dược mãnh liệt, rất dễ phối chế, hiệu quả còn rất tốt.
Trần đại thiếu âm hiểm cười liên tục, thân thể khẽ động, rất nhanh đi theo.
Hai trăm chín mươi chín người, tụ tập cùng một chỗ, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, rất nhanh tỉnh lại, ai cũng có thể làm được, không phải quyền thú qua lại trong đêm, đối với bọn họ mà nói, còn là vô cùng an toàn đấy.
Người đông thế mạnh, dã thú, cũng không dám tới gần.
Bất quá, vấn đề đi ra.
Bọn hắn khoảng chừng hai trăm chín mươi chín người, bao nhiêu đồ ăn có thể ăn?
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể chia làm sáu đội, mỗi đội 50 người, đương nhiên, trong đó có một đội là bốn mươi chín người.
Trần Chấn Hoa không ở trong bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.