Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Bất quá khá tốt chính là, vô luận là Trần gia, Viên gia, Lâm gia, đều có Tu Chân giả tồn tại. Từ điểm này lên, người khác sẽ không hoài nghi đến trên đầu của ta.
- Bất quá, vì dùng phòng ngừa vạn nhất, phải tăng thực lực của mình lên mới được.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Hiện tại thực lực của ta, căn bản là không cách nào triệt để phát huy ra, thiếu khuyết pháp bảo.
- Tiếp tục rèn luyện tinh thiết, tranh thủ mau chóng luyện chế pháp bảo ra.
Nghĩ vậy, Trần đại thiếu cũng không có làm bất luận dừng lại gì, thân thể khẽ động, rất nhanh chạy tới Linh Vụ Sơn.
Cứ như vậy, thời gian một ngày đi qua, vốn là tinh thiết lớn bằng cối xay, hôm nay đã rèn luyện thành quả cóng rỗ. 
- Trời đã tối rồi, cần phải trở về, gọi Viên Cầu một tiếng, sau đó tiếp tục rèn luyện.
Trần Thanh Đế thầm nghĩ trong lòng:
- Tối nay, không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ rèn luyện ra yêu cầu của ta.
Hai mươi tấn sắt thép, rèn luyện chỉ còn bằng quả bóng rổ, Trần đại thiếu y nguyên không hài lòng.
Xem ra, yêu cầu của Trần đại thiếu rất cao a.
Hết cách rồi, muốn luyện chế pháp bảo, chỉ là sắt thường còn chưa đủ, cho dù là rèn luyện còn móng ngón tay, cũng là không đủ, còn cần Vô Ngân Băng Tủy mới được.
Mà đối với Vô Ngân Băng Tủy, Trần Thanh Đế cũng không muốn lãng phí.
Yêu cầu cũng rất cao.
Cái này cũng may là ở địa cầu, nếu như đặt ở Tu Chân giới, Trần đại thiếu còn tìm một ít thiên tài địa bảo, đến luyện chế pháp bảo.
Trần đại thiếu tin tưởng vững chắc, có Vô Ngân Băng Tủy, hắn sẽ lại một lần nữa bị thiên kiếp nổ nát.
Tiên Khí thiên kiếp.
- Trần đại thiếu, tốt rồi?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế từ tầng cao nhất đi xuống, vẻ mặt Viên Cầu hưng phấn, rất nhanh tiến lên:
- Trần đại thiếu, làm bao nhiêu bộ?
- Bốn ngàn bộ.
Trần Thanh Đế bình thản nói.
- Bốn... Bốn ngàn bộ?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, há to miệng, răng rắc một tiếng, cái cằm rớt cả ra.
Ách... thằng này cũng không có cái cằm a!
Vốn, Viên Cầu chỉ là cho rằng, Trần đại thiếu có thể làm nhiều ra 200 bộ, ai có thể nghĩ đến, thoáng cái nhiều ra 2000 bộ.
Cái sổ sách này, lại phải tính lại lần nữa.
- Hắc hắc... Trần đại thiếu, ngươi nhìn ngươi, bề bộn một ngày. Ngươi không bảo ta, ta cũng không dám đi lên quấy rầy ngươi.
Vẻ mặt Viên Cầu ân cần đấm lưng cho Trần Thanh Đế:
- Trần đại thiếu, ngươi nhất định đói bụng, ca ca ta thật sự là đau lòng a. Mau tới đây, ăn ít đồ ăn, bổ sung năng lượng thoáng một phát.
Rèn luyện tinh thiết cả ngày, Trần Thanh Đế đích thật là đói bụng, cũng không khách khí cùng Viên Cầu.
- Trần đại thiếu, hương vị đồ ăn này coi như cũng được a?
Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Cái này tất cả đều là đầu bếp riêng của ta tự mình làm đấy.
- Cũng không tệ lắm.
Viên Cầu ăn được, Trần đại thiếu càng khỏi phải nói.
Đầu bếp của Viên mập mạp, đều là tiêu chuẩn nhất lưu.
- Hương vị là không tệ, bất quá, sự tình phát huy vượt xa người thường này, không phải ăn ngon là có thể giải quyết.
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, Viên Cầu nghĩ cái gì.
- Trần đại thiếu, ngươi xem lời này của ngươi nói, xem huynh đệ ta là người như thế nào rồi hả?
Viên Cầu nghiêm sắc mặt, nói ra:
- Ngươi nói, huynh đệ ta là hạng người như vậy sao?
- Phải.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, nói thẳng. 
- Oa kháo... Ngươi... ngươi... Được rồi.
Viên Cầu liếc mắt, nói ra:
- Ta thừa nhận, ta chính là người như vậy, cái này không cần che dấu, cũng là muốn kiếm nhiều tiền mà thôi? Trần đại thiếu, ngươi cần phải thường xuyên phát huy vượt xa người thường a. 
- Tận lực.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đứng lên nói ra:
- Ta ăn no rồi, đi thôi.
Đi ra Công ty Quần áo và Trang sức Phú Hào, Trần Thanh Đế trực tiếp cùng Viên Cầu mỗi người một ngả, thân thể Trần đại thiếu liên động, chui vào trong đêm tối, cuối cùng tiến nhập Linh Vụ Sơn.
Tinh thiết còn chưa có rèn luyện tốt, Trần đại thiếu đương nhiên muốn tiếp tục.
- Tối nay, nhất định phải hoàn thành rèn luyện tinh thiết.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy kiên định.
Càng là sau này, rèn luyện lại càng tkhó.
- Ân?
Cách sơn động trong Linh Vụ Sơn không xa, Trần Thanh Đế đột nhiên ngừng lại:
- Mới không lâu, có cao thủ tới đây.
Bốn phía sơn động cùng trước khi Trần Thanh Đế đi, không có bất kỳ biến hóa.
Cũng là bởi vì không có biến hóa, Trần đại thiếu mới có thể hoài nghi.
Phải biết rằng, trong núi sâu khắp nơi đều là động vật, làm sao có thể không có dấu vết?
Mỗi lần Trần Thanh Đế ở trong sơn động rèn luyện tinh thiết, chuột, thỏ rừng… bốn phía, tất cả đều bỏ trốn, không dám tới gần.
Những động vật này, đối với khí tức nguy hiểm là có cảm ứng đặc thù.
Cho nên, bốn phía sơn động không có động vật xuất hiện. Nhưng mà, sau khi Trần đại thiếu rời khỏi, không nói động vật cỡ lớn, ít nhất chim chóc, bọ,… nên xuất hiện a?
Nhưng mà lại không có.
Yên tĩnh!
Quá an tĩnh.
Cái này chỉ có thể nói rõ, phụ cận xuất hiện cao thủ, hoặc là dã thú có khí tức tràn ngập nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.