Chương trước
Chương sau
Thi khí bốn phía!
Thi khí, thật lợi hại.
- Thanh Đế, cẩn thận một chút.
Nhìn Trần Thanh Đế quay người đi, Bùi Ngữ Yên nhịn không được nói ra.
Trong nội tâm Bùi Ngữ Yên, luôn có một loại dự cảm bất hảo, nhưng mà dùng thực lực của Trần Thanh Đế, coi như là toàn bộ Thanh Bang buộc cùng một chỗ, cũng không làm gì được a.
Cái này cũng khiến cho Bùi Ngữ Yên rất là khó hiểu.
Trần Thanh Đế thò tay vuốt ve mái tóc của Bùi Ngữ Yên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nói ra: 
- Yên tâm, anh không có việc gì đâu.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh rời khỏi phòng, biến mất trong đêm tối.
- Ngữ Yên!
Trần Thanh Đế vừa rời đi không bao lâu, một thanh âm ôn nhu vang lên. Ngay sau đó, một trung niên nữ nhân bận trang phục màu đen, xuất hiện ở trong phòng khách sạn.
- Sư phụ!
Nhìn thấy người tới, Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, cung kính nói: 
- Sư phụ, người... người đến đây lúc nào?
- Thời điểm Trần Thanh Đế ra tay chém giết cung phụng Thanh Bang, ta đã đến.
Trung niên nữ nhân nhíu mày, thản nhiên nói: 
- Ngữ Yên, cùng Trần Thanh Đế ở chung một chỗ, con hạnh phúc sao?
- Trần Thanh Đế hiện tại, đã quên hết thảy ký ức có quan hệ tới con, một khi nhớ tới, hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Sẽ làm như thế nào?
Trung niên nữ nhân, trầm giọng nói ra: 
- Giết, hắn sẽ không chút do dự giết con.
- Con nói con, tội gì khổ như thế chứ?
Trung niên nữ nhân, thở dài một hơi nói ra.
Giết!
Hắn sẽ không chút do dự giết con?
Bùi Ngữ Yên nhịn không được sợ run cả người, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
- Đệ tử biết rõ.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy kiên định:
- Bất quá, trước kia là đệ tử tổn thương hắn quá sâu, đều là lỗi của đệ tử, chẳng trách người khác.
- Dù là ngày nào đó thực đến, Thanh Đế thật sự muốn giết đệ tử, đệ tử cũng chết không tiếc.
Bùi Ngữ Yên mặt ngọc ửng đỏ:
- Có yêu, yêu điên cuồng, đã đủ rồi, đã đủ rồi.
- Đệ tử vốn tưởng rằng, cả đời này đệ tử cũng sẽ không yêu, sẽ không yêu mến bất kỳ một nam nhân nào. Châm chọc nhất chính là...
Trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra dáng tươi cười tự giễu, nói ra: 
- Đệ tử yêu rồi, yêu thật sâu rồi, hơn nữa, còn là nam nhân năm đó đệ tử xem thường nhất, cận kề cái chết cũng không muốn gả.
- Hiện tại đệ tử đã yêu hắn, mà hắn lại quên đệ tử. Cho dù hiện tại, đệ tử cũng tinh tường biết rõ, hắn cũng không có yêu đệ tử, còn đề phòng đệ tử .
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên trắng bệch nói: 
- Đệ tử còn biết, một khi hắn nhớ tới chuyện năm đó, tất nhiên sẽ giết đệ tử.
- Bởi vì đệ tử, hắn cưỡng ép xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới đệ tử, hết thảy đều là vì đệ tử.
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên, nhịn không được chảy xuống:
- Đệ tử tổn thương hắn bao sâu, mới có thể khiến cho hắn làm được cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình.
- Con hối hận sao?
Trung niên nữ nhân nhíu mày, hỏi.
- Hối hận? Đệ tử có tư cách hối hận sao? Tựa như Trần Hương Hương nói, đệ tử có tư cách làm vị hôn thê của Trần Thanh Đế sao? Có sao?
Bùi Ngữ Yên cười thảm nói: 
- Đệ tử không có a, năm đó tổn thương hắn quá sâu, đệ tử mấy lần ám sát hắn, có một lần thiếu chút nữa giết hắn đi. Mà hắn, còn cầu tình cho đệ tử, hắn càng làm như thế, đệ tử lại càng chán ghét hắn. Đệ tử đến cùng tổn thương hắn bao sâu? Ngay cả mình cũng không dám tưởng tượng.
- Ngươi đây là áy náy, mới yêu Trần Thanh Đế.
Thanh âm của trung niên nữ nhân trở nên lạnh lùng.
- Không.
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, nói ra: 
- Đệ tử tinh tường biết rõ, đệ tử là bị hắn hấp dẫn, là đơn thuần yêu hắn, cũng không phải bởi vì áy náy.
- Trần Thanh Đế thay đổi, không bao giờ còn là Trần đại thiếu trước kia nữa rồi.
Trên mặt của Bùi Ngữ Yên, lộ ra nụ cười hạnh phúc:
- Hắn biến thành một Trần Thanh Đế để cho đệ tử không cách nào tự kềm chế tình yêu trong lòng.
- Trần Thanh Đế đã từng nói qua, Trần đại thiếu si tình kia đã chết. Hiện tại chỉ có một Trần Thanh Đế, vì thủ hộ người đáng giá hắn thủ hộ, có thể không tiếc giết hết người trong thiên hạ.
Trong ánh mắt của Bùi Ngữ Yên, tràn đầy hướng tới:
- Đệ tử khát vọng có một ngày, có thể trở thành một bộ phận được hắn thủ hộ.
- Đệ tử không phải là vì để cho hắn thủ hộ mà thủ hộ, đệ tử là vì để cho hắn tiếp nhận đệ tử, thừa nhận đệ tử mà thủ hộ.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra: 
- Dù là, chỉ có một ngày, một giờ, một phút đồng hồ ngắn ngủn, đệ tử cũng chết mà không oán, sẽ không hối hận.
- Ngữ Yên, ngươi thật sự làm cho ta thất vọng rồi.
Trung niên nữ nhân hừ lạnh một tiếng, nói ra: 
- Ngươi cho rằng, ngươi thật sự tìm được Trần Thanh Đế thừa nhận sao?
- Ngươi không được quên thân phận của ngươi.
Trung niên nữ nhân, lạnh giọng nhắc nhở: 
- Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là sư phụ của Mạnh Ngưng Tuyết cùng Tạ Khinh Diệu, là hắc y nữ nhân kia.
- Hiện tại Trần Thanh Đế muốn nhất, là móc ngươi ra. Một khi cho hắn biết, ngươi chính là hắc y nữ nhân kia, hắn sẽ như thế nào?
Trung niên nữ nhân cau mày, nói ra: 
- Ngươi che dấu hoàn toàn chính xác là không tệ, Trần Thanh Đế cũng mấy lần thăm dò ngươi, ngươi cũng không có lộ ra sơ hở.
- Nhưng mà ngươi cho rằng, Trần Thanh Đế sẽ thừa nhận một nữ nhân lừa gạt hắn sao? Sẽ yêu một nữ nhân từng tổn thương hắn cực sâu sao? Cho dù là một phút đồng hồ?
Trung niên nữ nhân lạnh giọng nói ra: 
- Ngươi có lẽ hiểu rõ tính cách của Trần Thanh Đế, hắn là sẽ không.
- Cho nên, ta khuyên ngươi, vẫn là chết tâm này đi.
Trung niên nữ nhân nói ra: 
- Về phần cái hôn ước kia, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải trừ.
- Không... không muốn, sư phụ.
Bùi Ngữ Yên điên cuồng lắc đầu, nói ra: 
- Sư phụ, đệ tử sẽ không từ hôn, đệ tử tuyệt đối sẽ không từ hôn.
- Sư phụ, van cầu người, để cho đệ tử yêu một lần được không? Một lần thôi.
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên điên cuồng chảy xuống, cầu khẩn nói: 
- Để cho đệ tử ở trước khi Trần Thanh Đế nhớ tới hết thảy, điên cuồng yêu hắn một lần, sư phụ, van cầu ngưởi.
- Trần Thanh Đế nhớ lại hết thảy, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua ngươi sao?
Trung niên nữ nhân hừ lạnh một tiếng, nói ra: 
- Ngữ Yên, ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, cho ngươi từ một nữ hài nhu nhược, biến thành một Tinh Thần Dị Năng cường đại. Chẳng lẽ, ngươi đến cuối cùng, chỉ vì một nam nhân mà chết, để báo đáp ta sao?
- Còn nữa, Trần Thanh Đế cũng không phải người bình thường, hắn ở thế tục giới, đã trái với quy định.
Trung niên nữ nhân trầm giọng nói ra: 
- Dùng thân phận của Trần Thanh Đế, tiếp tục ở thế tục giới, một khi bị phía trên phát hiện, tất nhiên sẽ diệt trừ hắn. Dù là ở sau lưng Trần Thanh Đế, có một Trần gia mà ngay cả ta cũng cố kỵ.
- Năng Lực giả đặc thù, là không cho phép ở lại trần thế.
Trung niên nữ nhân nói: 
- Hiện tại, thượng diện đã bắt đầu chú ý, chỉ là bị người Trần gia, áp chế xuống mà thôi.
- Nhiều người như vậy đều có thể, dựa vào cái gì Trần Thanh Đế không thể ở lại trần thế?
Bùi Ngữ Yên gầm nhẹ nói: 
- Nếu như dựa theo quy củ, có phải đệ tử sớm chết rồi hay không? Bao nhiêu người, sẽ chết ở dưới quy củ này?
- Đệ tử tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào giết Trần Thanh Đế, tuyệt không!
Bùi Ngữ Yên cắn chặt răng, trên mặt tràn đầy kiên định:
- Muốn giết Trần Thanh Đế, trước hết giết đệ tử.
- Hừ!
Trung niên nữ nhân hừ lạnh một tiếng, nói ra: 
- Người bình thường có người thế giới của bình thường, Năng Lực giả đặc thù, có thế giới của Năng Lực giả đặc thù. Năng Lực giả đặc thù, ở trong thế giới người bình thường, đó là quyết không cho phép.
- Nếu như Trần gia vẫn là Trần gia mấy năm trước, sẽ không ai dám động Trần Thanh Đế. Đáng tiếc, hiện tại Trần gia, đã không bằng năm đó rồi.
Trung niên nữ nhân khinh thường nói: 
- Ta tuy không muốn tiếp tục dây dưa cùng Trần gia, nhưng mà, ngay cả ta, cũng sẽ không sợ Trần gia.
- Ngữ Yên, ngươi ngẫm lại a.
Trung niên nữ nhân trầm giọng nói ra: 
- Hơn nữa, Phong nhi nó...
- Mục Lăng Phong?
Bùi Ngữ Yên cau mày, hai mắt rưng rưng nhìn trung niên nữ nhân, nói ra: 
- Sư phụ, người nên biết, đệ tử không thích Mục Lăng Phong, trước kia không thích, hiện tại càng sẽ không thích. Đệ tử chỉ yêu Trần Thanh Đế, cũng chỉ yêu Trần Thanh Đế.
Ba!
Một tiếng giòn vang, trung niên nữ nhân một cái tát đánh vào trên mặt Bùi Ngữ Yên.
Lập tức, mặt ngọc của Bùi Ngữ Yên, xuất hiện năm dấu ngón tay huyết hồng.
Bùi Ngữ Yên choáng váng!
Sư phụ của nàng, vậy mà đánh nàng?
Đây chính là sự tình cho tới bây giờ cũng chưa từng có a.
Nhưng mà, hôm nay sư phụ của nàng, vậy mà đánh nàng.
- Ngữ Yên, từ ngày ta thu ngươi làm đồ đệ, ta biết ngươi rất quật cường. Nhưng mà, quật cường, cũng phải nhìn là chuyện gì.
Trung niên nữ nhân, mặt lạnh nói ra: 
- Ngươi tiếp tục quật cường xuống dưới, Trần Thanh Đế chỉ sẽ chết nhanh hơn.
- Sư phụ, người không thể giết Trần Thanh Đế, người không thể...
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hoảng sợ nói.
Uy hiếp!
Trần trụi uy hiếp.
Uy hiếp Bùi Ngữ Yên.
Rất hiển nhiên, trung niên nữ nhân đối với Trần Thanh Đế đã động sát cơ.
- Không muốn Trần Thanh Đế chết, hiện tại cùng ta trở về.
Trong con ngươi của trung niên nữ nhân, lóe ra hàn mang:
- Vì ngươi, năm đó ta không tiếc là địch cùng Trần gia. Hiện tại, ngươi đã lớn, vì ngươi, coi như là giết Trần Thanh Đế thì như thế nào?
Vì Bùi Ngữ Yên?
Chỉ sợ là vì Phong nhi Mục Lăng Phong trong miệng trung niên nữ nhân a.
- Lời của ngươi, nói thật đúng là đủ dễ nghe, ngay cả ta cũng không thể không bội phục.
Đúng lúc này, thanh âm của Trần Thanh Đế vang lên, ở bên trong thanh âm của hắn, tràn đầy châm chọc.
- Ân?
Trung niên nữ nhân chấn động toàn thân, sắc mặt cũng theo đó biến đổi, đột nhiên quay đầu lại, thình lình phát hiện, Trần Thanh Đế mặt đang âm trầm, nhìn xem nàng.
Trần Thanh Đế đến đây lúc nào, nàng vậy mà không có phát hiện.
Cái này... Điều này sao có thể?
- Thanh Đế...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Bùi Ngữ Yên nhịn không được kinh hô một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi, thân thể khẽ động, ngăn Trần Thanh Đế ở phía sau.
- Mặt của em…
Trần Thanh Đế nhíu mày, thò tay vuốt ve mặt ngọc của Bùi Ngữ Yên, trong lòng đau xót.
- Em không sao, em không sao...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.