Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm cười lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Đối với tinh thần công kích, Trần Thanh Đế căn bản là không nhìn.
Một chút tinh thần công kích như vậy, đối phó cao thủ bình thường mà nói, có lẽ có thể ảnh hưởng đến, thậm chí là diệt sát đối thủ.
Nhưng đối với Trần đại thiếu mà nói, chính là cái rắm.
Trần Thanh Đế, luyện khí, luyện đan, luyện phù, bày trận... Đại Tông Sư, lợi hại nhất chính là cái gì? Không phải tu vi, mà là Tinh Thần lực cùng linh hồn cường đại.
Tinh Thần lực của người bình thường, giống như một hạt đậu nành, mà Tinh Thần lực của Trần Thanh Đế, ít nhất cũng bằng một quả bóng rổ.
Đậu nành so sánh với bóng rổ, sao mà nhỏ? Chênh lệch sao mà lớn?
Ngươi dùng Tinh Thần lực có thể ảnh hưởng, thậm chí là đánh chết hạt đậu nành, đến công kích một Tinh Thần lực bằng quả bóng rổ?
Tìm tai vạ sao?
Phanh!
Tốc độ của Trần Thanh Đế tăng lên tới cực hạn, một quyền đánh vào ngực đối phương. Mềm nhũn, Trần đại thiếu cảm giác cũng không tệ lắm.
Phốc!
Một tiếng trầm đục, người này hộc ra một ngụm máu tươi. Bất quá, bởi vì miệng cũng bị miếng vải đen bao khỏa, nên không có nhả đi ra ngoài.
- Tạ Khinh Diệu, là ngươi?
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, thân thể khẽ động, tay công kích cũng không có dừng lại, trái lại, trở nên càng thêm tấn mãnh.
- Còn dùng tinh thần Dị Năng đến công kích ta?
Mặt mũi Trần Thanh Đế tràn đầy khinh thường, lạnh giọng nói:
- Thật sự là một nữ nhân ngu xuẩn, Dị Năng này của ngươi, đối với ta vô dụng.
Rầm rầm rầm...
Thanh âm trầm đục liên tục vang lên, Trần Thanh Đế ra mỗi một quyền đều công bằng, đánh vào phía trên bộ ngực đối phương. Ở Trần đại thiếu hành hung, bộ ngực của đối phương quyết đoán biến lớn rồi.
- Xúc cảm cũng không tệ lắm.
Lần này Trần đại thiếu không có đánh, mà là trực tiếp bóp.
Dùng tốc độ của Trần Thanh Đế bộc phát toàn lực, coi như là Dị Năng giả, cũng đừng nghĩ tránh thoát.
Phốc!
Đối phương lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, mà lần này máu tươi mạnh mẽ hữu lực, vậy mà xuyên qua trang phục màu đen, phun ra đến bên ngoài.
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới ngươi mạnh như vậy.
Đối phương rốt cục nói chuyện, thanh âm lạnh như băng:
- Tốt nhất đình chỉ hết thảy động tác của ngươi, nếu không... Hừ!
Nói xong, nữ nhân trang phục hắc y này, thân thể động liên tục, rất nhanh chạy thục mạng.
Đáng sợ chính là, tốc độ của nàng đột nhiên trở nên vô cùng mau lẹ, ít nhất so với tốc độ mà Trần Thanh Đế toàn lực bộc phát, nhanh hơn không chỉ một bậc. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Trần đại thiếu đuổi một hồi, liền không thấy bóng dáng nữa.
- Tốc độ của nàng đột nhiên biến nhanh, hẳn là có quan hệ tới ngụm máu mà nàng phun ra kia.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ là, một phương pháp chạy trốn nào đó của Dị Năng giả?
Phương pháp chạy trốn đặc thù, Trần Thanh Đế biết rất nhiều. Bất quá, mỗi một lần thi triển đều cần trả giá thật lớn, không đến bất đắc dĩ, không có người nguyện ý đi thi triển.
Ở Trần Thanh Đế xem ra, người chạy trốn này, có lẽ là thi triển bí pháp nào đó.
- Tạ Khinh Diệu a Tạ Khinh Diệu, ngươi làm gì vẽ vời cho thêm chuyện chứ?
Trong lòng Trần Thanh Đế cười lạnh:
- Vốn ta còn không dám xác định là ngươi, bất quá, ngươi mới mở miệng, còn cố ý cải biến thanh âm của mình, há có thể che dấu hay sao?
Nàng không mở miệng, Trần Thanh Đế chỉ hoài nghi nàng là Tạ Khinh Diệu, vừa mới mở miệng, Trần đại thiếu liền có thể khẳng định.
Trần đại thiếu hoài nghi ngươi là Tạ Khinh Diệu, ngươi thành thành thật thật đừng nói chuyện, nên thi triển bí thuật chạy trốn thế là xong?
Làm cái gì trước khi chạy trốn, còn nói một câu như vậy?
Chẳng lẽ sợ không có người ngươi chịu tiếng xấu thay cho ngươi sao?
Ngươi mới mở miệng, còn cải biến thanh âm của mình, mặc dù không có nói gì, nhưng ngươi không phải là muốn nói cho Trần Thanh Đế, ngươi không phải Tạ Khinh Diệu sao?
Tại sao phải giải thích?
Cũng là bởi vì, ngươi là Tạ Khinh Diệu, còn không muốn cho Trần Thanh Đế biết rõ.
Càng là như thế, Trần Thanh Đế lại càng tăng khẳng định, nữ nhân hắc y kia, là em gái Thiết Nam, Tạ Khinh Diệu.
- Đình chỉ hết thảy động tác trong tay? Động tác duy nhất của ta, là để cho Thiết Nam đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết mà thôi.
Trần Thanh Đế nhíu lông mày:
- Tạ Khinh Diệu, xem ra hai gã cao thủ Viên gia kia chính là ngươi giết.
- Mà ngươi, không phải không quan tâm Thiết Nam sống chết, trái lại, còn vô cùng khẩn trương.
Trong lòng Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi:
- Bằng không thì ngươi sẽ không tốn hao công phu lớn như vậy, điều tra nhiều như vậy, còn khống chế đại ca Thẩm Kỳ đến ám sát ta.
- Trực tiếp giết ta, thật sự là ngoan độc.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thầm nghĩ:
- Xem ra, Thiết Nam tiếp tục đi điều tra, chắc có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì rồi.
Xác nhận người ngăn cản điều tra là Tạ Khinh Diệu, mà Tạ Khinh Diệu lại rất khẩn trương cho an nguy chị Thiết Nam của nàng, không tiếc đến ám sát Trần Thanh Đế hắn.
Đủ để thấy, Tạ Khinh Diệu không muốn giết Thiết Nam.
- Tạ Khinh Diệu này cùng Mạnh Ngưng Tuyết là quan hệ như thế nào? Ngày đó trong đêm, Mạnh Ngưng Tuyết đột nhiên đi ra ngoài, là vì gặp Tạ Khinh Diệu sao?
Trần Thanh Đế cau chặt lông mày, rất là nghĩ không ra.
- Bất quá, cuối cùng là có chút phát hiện.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ:
- Hiện tại đã xác định, Tạ Khinh Diệu cùng Mạnh Ngưng Tuyết là... Ân, hẳn là một tổ chức.
- Dùng không được bao lâu, ta sẽ có thể móc ra hết thảy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.