Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Đế thở dài một hơi:
- Thật sự là đủ làm cho người đau đầu.
- Được rồi, không suy nghĩ nhiều như vậy, có một số việc, gấp, là gấp không được.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, trong óc, hiện lên thân ảnh của Tạ Khinh Diệu.
- Tạ Khinh Diệu có việc ly khai bệnh viện, lúc trở lại, trên người có năng lượng lạ lẫm chấn động, còn có sát khí khó có thể phát hiện.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:
- Hai cao thủ kia của Viên gia, có phải là Tạ Khinh Diệu giết hay không? Năng lượng lạ lẫm kia của nàng, là Dị Năng công kích tinh thần sao?
- Nếu là Tạ Khinh Diệu, như vậy nàng cùng Mạnh Ngưng Tuyết có quan hệ gì?
Trần Thanh Đế vuốt vuốt mi tâm, thầm nghĩ:
- Xem ra phải gặp lại Tạ Khinh Diệu này rồi.
- Mẹ...
Thời điểm 5h chiều, sau khi Trần Hương Hương nhận được điện thoại của Trần Thanh Đế, hưng phấn bỏ tiết tự học buổi tối, trực tiếp để cho lái xe Lý Vưu chở về biệt thự...
Vừa trở lại biệt thự, Trần Hương Hương liền thấy Cổ Thiên Cầm mặc tạp dề, đang bưng đồ ăn lên bàn cơm. Tiểu nha đầu này, một đầu chui vào trong lòng Cổ Thiên Cầm.
- Hương Hương, con về vừa vặn, một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Cổ Thiên Cầm đặt đồ ăn ở trên mặt bàn, hướng phòng bếp nói ra:
- Thanh Đế, cha của con như thế nào đến bây giờ còn chưa tới?
- Con đã gọi điện thoại rồi, đang đi trên đường.
Trần Thanh Đế bưng một đĩa thịt kho tàu đi ra, cười nói:
- Cha nghe nói mẹ tự mình xuống bếp, liền ném mọi chuyện ra sau đầu chạy tới.
- Mẹ, một nhà chúng ta, rất lâu rồi không có cùng nhau ăn cơm.
Trần Hương Hương vểnh miệng lên, nói ra:
- Mẹ, về sau đừng bận rộn như vậy nữa, thân thể sẽ không khỏe.
- Ân.
Cổ Thiên Cầm nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Về sau sẽ không bận như vậy nữa, đem Thanh Đế dược nghiệp, tất cả đều ném cho đại ca con làm. Cái Thanh Đế dược nghiệp này vốn là của nó.
- Đúng, cứ làm như vậy.
Trần Hương Hương cười hì hì.
- Thiên Cầm, anh đã đến.
Đúng lúc này, một thanh âm hưng phấn phóng khoáng từ bên ngoài vang lên, chỉ thấy thân ảnh khôi ngô của Trần Chấn Hoa, rất nhanh vọt vào biệt thự.
Một nhà bốn miệng ăn, tề tựu rồi.
- Mẹ, ăn miếng thịt kho tàu này xem.
Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, Trần Hương Hương gắp lên một miếng thịt kho tàu, đặt ở trong chén của Cổ Thiên Cầm.
- Hương Hương, của cha đâu?
Trần Chấn Hoa có chút bất mãn nói.
- Hì hì...
Nhìn bộ dáng của Trần Chấn Hoa, Trần Hương Hương kẹp lên một miếng khoai tây, đặt ở trong chén của Trần Chấn Hoa, nói ra:
- Cha ăn khoai tây.
- Sao đến phiên ta, liền từ thịt biến thành khoai tây chứ?
Trần Chấn Hoa nhịn không được liếc mắt, vẻ mặt ủy khuất.
Nhìn xem hết thảy, Trần Thanh Đế cảm giác rất vui, hắn rất thích loại vui vẻ hòa thuận này, cảm giác không có bất kỳ tranh đấu, rất tốt, rất tốt.
Ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào, xúc phạm tới thân nhân của ta, tuyệt không, tuyệt không...
Một người, điên cuồng tăng thực lực của mình lên, không phải là vì giết chóc, không phải là vì hùng bá một phương, mà là vì thủ hộ, thủ hộ người mình quan tâm.
Ở thời khắc này, Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, mình phải thủ hộ cái nhà này. Thủ hộ cha, mẹ, tiểu muội của mình, còn có Trần lão gia tử coi hắn là Nghịch Lân kia nữa.
Ai cũng không thể tổn thương thân nhân của ta, nếu không… chết.
Không, phải gạt bỏ bọn hắn từ trong trứng nước.
Trần Thanh Đế âm thầm thề.
- Ân?
Đột nhiên, Trần Thanh Đế nhíu mày, Trần Chấn Hoa cũng buông đũa xuống, bọn hắn đều phát hiện, có người đang ở gần biệt thự.
Trần Chấn Hoa không biết là người nào, nhưng Trần Thanh Đế lại biết, là Mạnh Nữ Thần, Mạnh Ngưng Tuyết.
- Mạnh Ngưng Tuyết trở lại sớm như vậy, là muốn làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, quay đầu nhìn về phía bên ngoài biệt thự, Cổ Thiên Cầm cũng như thế.
- Để cho nàng đi vào.
Trần Thanh Đế nhìn Mạnh Ngưng Tuyết bị cản lại, thản nhiên nói.
- Trần thúc thúc, Cổ a di, mọi người đều có mặt.
Mạnh Ngưng Tuyết như là từ trước đến nay rất quen thuộc, đi đến bên người Cổ Thiên Cầm, nói ra:
- Cổ a di, người thật xinh đẹp, so với trên TV còn xinh đẹp nhiều hơn.
Cổ Thiên Cầm là người khởi đầu Thanh Đế dược nghiệp, tất cả tạp chí lớn đều thường xuyên đưa tin về nàng. Nguồn: truyentop.net
Quân Thần Trần Chấn Hoa, trung quân chi thần, có ai không biết?
- Mạnh lão sư, cô về sớm như vậy làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hai mắt híp lại thành một tuyến. Đối với Mạnh Ngưng Tuyết xuất hiện, quấy rầy bọn hắn ăn cơm, cái này làm cho Trần đại thiếu rất không hài lòng.
- Trần Thanh Đế, tuy ta là lão sư của ngươi, nhưng đồng dạng cũng là bạn gái của ngươi...
Nói đến đây, Mạnh Ngưng Tuyết mặt ngọc đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
- Con dâu dù xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, ta... ta nghe nói Trần thúc thúc cùng Cổ a di đã đến, cho nên... cho nên ta... ta sớm trở về.
- Bạn gái?
Cổ Thiên Cầm trừng lớn hai mắt, liền đứng dậy nhìn Mạnh Ngưng Tuyết nói ra:
- Mạnh lão sư... cô mau ngồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.