Con mẹ nó, chuyện gì vậy, mỗi lần đều như vậy, lão tử lại không có nợ ngươi, trái lại, ngươi còn thiếu nợ ta, ta là ân nhân của ngươi.
Móa!
- Ngươi chậm rãi mua, ta... ta đi trước.
Hoàng Dĩnh ôm lấy thuốc, nhanh đi ra khỏi tiệm thuốc, đối với Trần Thanh Đế nàng là sợ hãi tới từ sâu trong nội tâm.
Trả tiền lấy thuốc, Trần Thanh Đế trở lại trong xe, lái xe tới nàh chờ xe buýt cách đó không xa, dừng lại trước mặt Hoàng Dĩnh .
- Ta cũng muốn đi bệnh viện Dương Xuân, muốn đi nhờ hay không?
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, vẫn là mở cửa sổ xe ra, hỏi:
- Hiện tại rất khó bắt được xe.
- Không cần.
Hoàng Dĩnh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
Ông...
Trần Thanh Đế quyết đoán đóng cửa sổ xe, giẫm chân ga, đi thẳng.
Không cần?
Không cần coi như xong, thực cho rằng ta cần lắm sao? Nếu không phải nể mặt mẹ của ngươi, ai sẽ để ý tới ngươi?
Lão tử rỗi rãnh nhức cả trứng hay sao?
Ngươi trừng mắt nhìn người khác, không quen nhìn đối phương sở tác sở vi, đồng dạng, người ta cũng không thích ngươi.
Cái này là đạo lý giống nhau.
Bệnh biện Dương Xuân, phòng bệnh số 916.
- Trần đại thiếu.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, Thiết Nam vẻ mặt nhàm chán vội vàng ngồi dậy, vô cùng cung kính và nghiêm túc nói.
- Muội muội của cô, Tạ Khinh Diệu đâu?
Sau khi vào phòng bệnh, Trần Thanh Đế liền phát hiện Tạ Khinh Diệu không có mặt, Trần đại thiếu tản ra thần thức, bất quá, vẫn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671731/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.