Trần Thanh Đế nhíu mày, ngạo nghễ nói:
- Thảo dược có chưa kịch độc, ngoại trừ làm độc dược ra, chỉ cần lợi dụng tốt, cũng có thể biến thành linh đan diệu dược.
Luyện đan Đại Tông Sư, Trần Thanh Đế nói ra, coi như là đặt ở Tu Chân giới kiếp trước, cũng quyết không có bất luận kẻ nào hoài nghi.
Tất cả đều là chân lý.
Cổ Thiên Cầm làm sinh ý dược nghiệp, tuy không hiểu Trung y, nhưng cũng biết Trần Thanh Đế nói không sai. Dược, chỉ cần dùng tốt, cái kia đều có thể cứu mạng.
Coi như là linh đan diệu dược, nếu như dùng không tốt, cũng sẽ biến thành độc dược.
Đạo lý này, Cổ Thiên Cầm vẫn là hiểu.
- Cái kia... Được rồi.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, nói ra:
- Thanh Đế, con định chừng nào thì bắt đầu, phối chế thuốc như lời con nói?
Trung thảo dược, Cổ Thiên Cầm là mua không ít, cũng không thể một mực để đó a?
- Cái này không vội, chờ Lữ gia nhúng tay can thiệp rồi nói sau.
Trần Thanh Đế nhíu mày, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo hàn mang.
Trần đại thiếu rất muốn biết, sau khi Lữ gia cản trở thu mua thảo dược, sẽ xử lý như thế nào.
Đối với cái này, Trần Thanh Đế vẫn là rất chờ mong.
- Cũng tốt.
Cổ Thiên Cầm vuốt ve mặt Trần Thanh Đế thoáng một phát, vẻ mặt áy náy nói:
- Con trở về, nói cho Hương Hương, đêm nay mẹ về cùng nhau ăn cơm.
Vì Thanh Đế dược nghiệp, Cổ Thiên Cầm đem tất cả tinh lực đều đặt vào, căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671730/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.