Trần Thanh Đế cũng không có xuống xe, thò tay đóng cửa xe lại.
- Đợi... Chờ một chút.
Trương Kiều vội vàng chạy đến trước đầu xe, vỗ xe kêu to:
- Ta còn chưa ăn no, vừa rồi ăn vào những gì đã ói ra hết, hiện tại bụng rất đói. Ngươi đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
- Ta trở về cầm ít tiền, sau đó mua cơm đưa tới cho cô.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói:
- Đợi ta một lát, rất nhanh sẽ trở lại.
- Ngươi nhất định phải trở lại, bằng không thì... bằng không thì hôm nay ta sẽ đói bụng.
Trương Kiều đáng thương nhìn Trần đại thiếu nói.
Sau khi đi ra biệt thự, Trần Thanh Đế cũng không có vội vã trở về. Mà là lái xe đến một địa phương vắng vẻ, cầm Càn Khôn Đỉnh xuống xe.
Vỏ của Đỉnh Càn Khôn còn không có luyện hóa, không cách nào thu nhập vào thể nội a.
Đi đến dưới một cây đại thụ, Trần đại thiếu ngồi xuống, đặt Càn Khôn Đỉnh ở trong lòng, cắn nát ngón tay, nhỏ lên vỏ Càn Khôn Đỉnh hai giọt tinh huyết.
Lập tức, Trần Thanh Đế thúc dục linh khí, bao khỏa Càn Khôn Đỉnh ở trong đó.
- Rốt cục đã luyện hóa được cái này, về sau không cần ôm lấy Càn Khôn Đỉnh chạy loạn khắp nơi rồi.
10 phút sau, Trần Thanh Đế thu hồi linh khí, thoả mãn nhẹ gật đầu.
Oanh!
Đúng lúc này, phía trên Càn Khôn Đỉnh tản mát ra hào quang chói mắt, phi thường chướng mắt, Trần Thanh Đế cũng theo đó nhịn không được nheo mắt lại thành một đường nhỏ.
- Oa kháo, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-ta-thieu/671519/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.