Chương trước
Chương sau
Lập tức, Trần Thanh Đế thúc dục linh khí, thông qua mỗi một cây ngân châm rót vào trong cơ thể Trần Hương Hương, hấp thụ Thôi Tình Xuân Độc ở trên ngân châm.
Thôi Tình Xuân Độc, bản thân chỉ là mùi thơm ngát nhàn nhạt, giống như không khí, không có bất kỳ màu sắc. Nhưng mà, sau khi tiến vào nhân thể, lại bị bức đi ra, sẽ biến thành hồng nhạt.
- Cái Thôi Tình Xuân Độc này, có thể là đồ tốt. Không chỉ hữu dụng đối với nữ nhân, đối với nam nhân mà nói, dược hiệu càng thêm mãnh liệt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Chỉ cần dùng tốt, uy lực sẽ rất ngưu bức.
Dùng Thôi Tình Xuân Độc đi âm người, tuyệt đối là một lựa chọn không tệ.
Không chỉ có như thế, Thôi Tình Xuân Độc, ở trong tay luyện đan Đại Tông Sư như Trần đại thiếu, còn có càng nhiều diệu dụng. Ví dụ như, trị liệu bệnh liệt dương, sớm tiết,...
Tóm lại, Thôi Tình Xuân Độc này, ở trong tay Trần đại thiếu, tuyệt đối có thể biến độc thành bảo, đồng dạng cũng có thể biến thành độc hơn.
- Tất cả đều thu thập, về sau nói không chừng có thể phát ra công dụng.
Nghĩ vậy Trần Thanh Đế chậm rãi rút ra một cây ngân châm, thúc dục linh khí thu Thôi Tình Xuân Độc trên ngân châm vào Càn Khôn Đỉnh bên người.
Trần Thanh Đế đương nhiên không dùng Thôi Tình Xuân Độc, đi tai họa nữ nhân. Bất quá Trần đại thiếu lại không ngại đối phó địch nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người trúng Thôi Tình Xuân Độc, mặc kệ nam nữ, trong nội tâm đều chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là giao hợp.
Một người nam nhân trong lúc vô tình trúng Thôi Tình Xuân Độc, không có nữ nhân để cho hắn tiến hành giao hợp, cái kia sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào?
Thôi Tình Xuân Độc, cũng có thể là vũ khí giết người.
Loại cách làm này, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà, nhân từ đối với địch nhân, là tàn nhẫn đối với chính mình.
- Tốt rồi, tiểu muội, em trúng độc đã bị anh ép ra, mặc y phục lên đi.
Trần Thanh Đế rút ra một cây ngân châm cuối cùng, thu Thôi Tình Xuân Độc vào Càn Khôn Đỉnh, thản nhiên nói.
- Nha.
Trần Hương Hương lên tiếng, vội vàng từ trên giường cầm quần áo lên, nhanh chóng mặc vào trên người.
Trần Hương Hương chờ giờ khắc này, đã đợi lâu lắm rồi. Mặc dù nói, toàn bộ quá trình chỉ chừng mười phút đồng hồ.
- Đại ca, em mặc xong rồi.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Trần Hương Hương mặt ngọc đỏ bừng nhìn Trần Thanh Đế y nguyên che hai mắt, nhỏ giọng nói.
- Em nhìn em kìa, anh đã nói, chúng ta là anh em ruột, em còn thẹn thùng như vậy.
Trần Thanh Đế lấy miếng vải che mắt xuống, lắc đầu nói ra.
- Em…
Trần Hương Hương mặt ngọc đỏ lên, cúi đầu nói ra:
- Em đi ra ngoài.
Nói xong, Trần Hương Hương chạy trối chết ra khỏi phòng.
- Có cái gì quan trọng lắm sao? Cả hai là anh em ruột mà? Không có gì lớn a?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế khó hiểu như người vô tội, thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
- Được rồi, mặc kệ nhiều như vậy, vẫn là mau phong ấn Thôi Tình Xuân Độc rồi nói sau.
- Trương Kiều không thể tiếp tục lưu lại nơi đây, một mực ở vào trạng thái hôn mê, đối với thân thể cũng không tốt.
Phong ấn xong Thôi Tình Xuân Độc, Trần Thanh Đế nhìn thoáng qua Càn Khôn Đỉnh, thầm nghĩ:
- Ân, chờ dàn xếp tốt Trương Kiều rồi, lại luyện hóa cái kia. Sau đó lại nghiên cứu bộ công pháp ngưu bức.
Công pháp tinh diệu trên tiểu đỉnh là không hoàn chỉnh. Nhưng tiểu đỉnh và Càn Khôn Đỉnh lại là một bộ, ai biết sau khi cả hai hợp nhất, có thể lấy ra một bộ công pháp nguyên vẹn hay không?
Đối với cái này, Trần đại thiếu là rất chờ mong.
- Trần đại thiếu, quả nhiên ngưu bức uy vũ.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Về sau ca ca ta không sợ gì nữa rồi, có thần y như ngươi, có bệnh gì ca ca cũng không sợ.
- Ngươi vẫn là nghĩ cách giảm béo đi, trình độ mập mạp của ngươi, nói không chừng ngày nào đó lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Trần Thanh Đế nói lời này, tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân.
Một người cao 1m8, lại nặng bốn năm trăm cân, có thể khỏe mạnh sao?
Bất quá, đối với một thân thịt mỡ này của Viên đại thiếu, coi như là Trần Thanh Đế cũng không có biện pháp. Ít nhất, trước khi trùng tu đến Kết Đan kỳ, là bất lực.
Kết Đan kỳ, ở địa cầu nơi linh khí cực kỳ khuyết thiếu này, cái kia phải tu luyện tới khi nào?
Nếu như không đủ vận khí, coi như là đến chết, cũng đừng nghĩ tu luyện đến Kết Đan kỳ.
Coi như là ngày nào đó, Trần đại thiếu được vận khí *** chó, tu vi như ngồi hỏa tiễn tăng vọt, trùng tu đến Kết Đan kỳ. Trần Thanh Đế đối với Viên Cầu, cũng không có nắm chắc quá lớn.
- Giảm béo? Dựa vào, ca ca ta kiêu ngạo nhất ngoại trừ cá đầu thông minh ra, là một thân thịt này, vì sao phải giảm béo?
Vẻ mặt Viên Cầu khinh bỉ, nhưng trong lòng thầm than :
- Con mẹ nó, thực cho rằng lão tử không muốn giảm béo sao? Đáng tiếc, lão tử thử hoài mà không được.
Số lần Viên đại thiếu giảm béo thất bại, so với tất cả nữ nhân đang giảm béo trong thành phố này còn nhiều hơn.
Làm một mặt hàng không thịt không vui, lại để cho Viên Cầu giảm béo, bảo hắn một ngày không ăn thịt, cái kia là tương đương với muốn mạng của hắn.
Người sống trên đời, ăn, mặc, ở, đi lại, thiếu một thứ cũng không được. Nếu như ngay cả ăn, cũng chịu lấy hạn chế, đây còn không phải là khổ thân sao.
- Ta không có nói ngươi giảm béo, chỉ là nói ngươi về sau ăn uống chú ý tiết chế, đừng có mập thêm là được.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Viên mập mạp, tìm cho ta một biệt thự, Trương Kiều từ nông thôn đến, không có chỗ ở.
- Trương Kiều? Chính là nữ nhân ngươi mang về kia?
Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Trần đại thiếu, hiện tại bắt đầu chơi Kim Ốc Tàng Kiều rồi sao, cái này không phù hợp tính cách của ngươi a.
- Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy?
Trần Thanh Đế hung hăng trợn mắt nhìn Viên Cầu, nói ra:
- Nói thẳng, đến cùng có giúp hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.