Một người tàn độc thiện ác bất phân, không chút nhân tính như này làm sao có tư cách nói một cựu quân nhân "không xứng"?
Bàng Phi không muốn phí thời gian đôi co với người phụ nữ, nhưng nếu đối phương ngay cả nhân tính cũng không còn, vậy thì phải làm cho ra nhẽ rồi.
"Cô đang cho rằng mình chân chính sao? Hạng người máu lạnh, vô tình như cô, ngay cả tư cách đứng ở nơi này cũng không có." Bàng Phi mở miệng châm chọc, không để ý đến phận phụ nữ của cô một chút nào.
Vừa dứt lời, không ít người hô to: "Được!"
Đây không chỉ là vì ông bác kia mà còn vì những cựu quân nhân đã từng bị Lãnh Nhan khi dễ.
Trước những phản ứng kịch liệt của đám người đứng dưới đài, Lãnh Nhan vẫn giữ nét mặt lạnh băng, không chút phảng phất cảm xúc, không rõ vui mừng hay buồn bã.
"Nói xong chưa, xong rồi thì cút xuống đi."
Một người luôn kiên định như thế nhưng ngay cả sự tức giận cũng không thể nhìn thấu.
"E rằng người nên xuống không phải là tôi, mà là cô!" Người phụ nữ này vậy mà lại thành công khiêu khích cơn phẫn nộ trong Bàng Phi.
Phẫn nộ không phải cho chính mình mà là cho tất cả các cựu quân nhân ở đây, cho cả danh dự và nhân phẩm cao quý của họ!
Gương mặt không chút biến sắc của Lãnh Nhan cuối cùng cũng đã hiện lên đôi chút thần sắc. Người phụ nữ này chỉ khi khiêu chiến đối thủ mới có thể toát ra một sắc thái khác. Cũng giống như lúc kiện tụng, chỉ cần không mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648787/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.