Không muốn quan tâm quá nhiều, không phải
anh lạnh nhạt vô tình, mà là vì anh sợ rằng anh sẽ không thể kiểm soát được bản
thân mà đi can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhà họ An.
Nếu muốn từ bỏ phải từ bỏ hoàn toàn!
"Anh rể!" Bàng Phi đứng dậy rời
đi, An Lộ vô cùng không muốn điều đó, nhưng cô ta cũng biết rằng nhà họ An
không có cơ hội để có thể nối lại duyên phận với Bàng Phi nữa rồi.
Cô ta không biết cách che giấu cảm xúc của
mình, không nỡ chính là không nỡ, cũng mặc kệ là thân phận gì, trước kia như
thế nào bây giờ vẫn như vậy.
Cô ta nhào vào trong lòng ngực của Bàng
Phi, An Lộ cuối cùng không kiềm chế được nước mắt tí tách rơi xuống: "Anh
rể, cho dù anh có ly hôn với chị gái em, em vẫn muốn gọi anh là anh rể. Anh có
thể không trở về nhà, nhưng xin anh đừng không quan tâm đến em được
không?"
Tiếng khóc thút thít này giống như những
hạt mưa thi nhau rơi lên trái tim Bàng Phi, tạo nên từng đợt gợn sóng trong
lòng anh.
Nói không cảm động chắc chắn đó là giả, dù
sao sống cùng một nhà với nhau lâu như vậy, có tình cảm, An Lộ không nỡ bỏ anh
như vậy, cũng không uổng công anh cố gắng ở nhà họ An.
"Tốt." Cuối cùng, Bàng Phi không
thể không từ chối An Lộ, cô gái này không có làm gì sai, không cần phải giận cá
chém thớt con bé vì An Dao.
An Lộ vui mừng khôn xiết, ngay cả lớp
trang điểm của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648761/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.