“Dao Dao, rốt cuộc con làm sao thế hả con? Không phải con nói đã hết hi vọng với La Lượng rồi à, không phải con nói con rất áy náy với Bàng Phi à, vậy thì con đền bù đi, tìm cơ hội đi, con tỏ vẻ khó chịu là ý gì, cho ai xem đây?” An Kiến Sơn hận rèn sắt không thành thép, như thế nào liền sinh như vậy cái nữ nhi tới.
An Dao có ý định riêng, chắc chắn sẽ đền bù, cũng chắc chắn sẽ xin lỗi, chỉ là không phải dùng cách như của bọn họ.
Một câu “xin lỗi” quá nhẹ nhàng, căn bản không đền nổi thương tổn cô tạo ra cho Bàng Phi.
Cô phải dùng hành động thực tế để đền bù, phải dùng hành động thực tế để chiếm lại trái tim của Bàng Phi. Cho nên, cô mới nói rằng không hy vọng người trong nhà lại nhúng tay lo chuyện giữa cô và Bàng Phi, cô cũng không chấp mê bất ngộ hay ngang bướng hồ đồ.
Ba người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Con nói thật đấy à?”
“Ba mẹ, Lộ Lộ, con biết mọi người đều vì muốn tốt cho con, con không ngốc, sao có thể không rõ tấm lòng của mọi người. Chỉ là mọi người căn bản không hiểu con người Bàng Phi, dù đêm nay con có xin lỗi anh ấy theo ý của mọi người thì cũng chưa chắc anh ấy có thể chấp nhận con ngay lập tức.”
An Lộ không rõ nguyên do: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì thói quen. Anh ấy đã quen dáng vẻ lạnh lùng như băng sương của chị, đã quen dáng vẻ xa cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648740/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.