Ở trước mặt Lâm Tĩnh Chi, An Dao cũng không có gì để giấu giếm vì Lâm Tĩnh biết rõ chuyện ở nhà hàng, cố gắng giữ gìn thể diện cũng không có ý nghĩa gì.
An Dao bèn ăn ngay nói thật, Lâm Tĩnh Chi vừa đi, một mình cô quả thật có chút lo liệu không hết quá nhiều việc.
“Lúc nào cần hỗ trợ thì cứ việc nói.” Lâm Tĩnh Chi xung phong nhận việc.
An Dao có chút không biết phải làm sao, trong lòng cô biết rõ Lâm Tĩnh Chi sắp đi. Cô nói chuyện thì nói chuyện nhưng chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm cho Lâm Tĩnh Chi trở về, hiện giờ Lâm Tĩnh Chi lại chủ động nói rằng nếu nhà hàng cần hỗ trợ thì cô cứ việc mở miệng, làm cho cô không biết nên nói gì.
Con người đến và vẫn ích kỉ, khi liên quan đến lợi ích và mối nguy hại của bản thân thì sẽ nghĩ đến chính mình đầu tiên.
Nhưng Lâm Tĩnh Chi lại rộng rãi lạ thường, từ trước đến giờ không thích so đo những cái đó. An Dao tự cảm thấy hổ thẹn, gương mặt ửng đỏ.
An Lộ đã sớm ngồi không yên, nếu không phải bị An Dao ép đến xin lỗi thì cô ta sẽ không tới, có gì đâu mà phải xin lỗi hai con hồ ly tinh.
“Chị, chúng ta đi thôi.” An Lộ cứ luôn thúc giục.
An Dao đứng dậy: “Vậy chị nghỉ ngơi nhé, chúng tôi đi trước.”
Cửa đột nhiên mở ra, bốn người phụ nữ đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thời Phong xách bao lớn bao nhỏ tiến vào.
“Ồ, hôm nay gió gì thổi thế, Tổng giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648739/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.