An Dao chưa từng có cảm giác tuyệt vọng đến vậy, đây là một loại cảm giác bất lực và ghê tởm từ sâu trong lòng, giờ đây, gương mặt đẹp trai của La Lượng trong mắt cô chỉ như một con dã thú xấu xí, dưới vẻ ngoài hào hoa phong nhã là một trái tim vô cùng dơ bẩn.
Bàng Phi nói đúng, An Lộ cũng không sai, La Lượng quả nhiên là đồ khốn, căn bản đáng được cô yêu!
Buồn cười thay, trước kia cô lại vì La Lượng mà nhiều lần hiểu lầm Bàng Phi, thậm chí còn tự mình tìm cớ, nhớ đến vừa thấy đáng cười lại vừa đáng thương!
An Dao hối hận không thôi, đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, mọi chuyện cũng chẳng thể về lại như xưa nữa rồi.
"Ầm!" An Dao dùng hết sức lực toàn thân đá mạnh vào chính giữa đũng quần của La Lượng, thừa cơ hội này, cô lảo đảo chạy đến trước cửa sổ, bước một chân ra ngoài.
Sắc mặt La Lượng tái xanh, "Em làm gì vậy?"
"Anh dám tới một bước, tôi liền nhảy xuống!" An Dao nói được làm được, cũng không phải chỉ dọa người.
Sự trung trinh của cô trong mắt La Lượng lại là một loại sỉ nhục, sỉ nhục lên chính tôn nghiêm của hắn, vì một tên vô dụng mà giả vờ như bản thân là một cô nàng kiên trinh trong sạch hay sao, cả đụng cũng không cho đụng, thật sự coi mình là thánh mẫu à?
"Nhảy? Em nhảy thử anh xem nào!" La Lượng xé áo sơmi, trưng ra bộ dáng thề hôm nay nhất định phải ăn sạch An Dao.
An Dao thật sự hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648730/chuong-119.html