Không ai nhắc đến những chuyện không vui kia, bữa cơm này coi như vui vẻ.
An Dao là người đầu tiên buông bát đũa xuống, sau đó lẳng lặng ngồi chờ những người khác ăn xong.
Tào Tú Nga ngồi đối diện với cô, không hiểu sao lúc này lại có cảm giác lo lắng không yên, không biết trong hồ lô của An Dao muốn bán thuốc gì, bà ăn cũng không ngon miệng.
"An Dao, con ăn thêm chút canh nhé."
"Không ăn."
"Vậy con qua ghế sô pha bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút đi."
"Không cần."
Thái độ này...
Thấy vậy Tào Tú Nga chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào An Kiến Sơn chồng mình, bà yên lặng chọc vào cánh tay An Kiến Sơn một cái ý bảo ông nói hai câu, nhưng An Kiến Sơn vẫn ăn uống quên mình, giống như không nhận ra được ám hiệu của bà vậy.
Tào Tú Nga sao có tâm trạng ăn cơm nữa, bà cũng buông bát đũa xuống.
Bàng Phi là người thứ hai ăn xong bữa, hành vi kỳ quái của An Dao anh đều trông thấy rõ, vì tránh phiền toái không cần thiết, anh đành đứng dậy định rời khỏi chỗ này, nhưng khi anh vừa đứng lên đã bị An Dao níu lấy cánh tay kéo lại: "Anh đừng đi, tôi còn có chuyện muốn nói."
Nghe lấy câu này, trên mặt mỗi người đều phủ một tầng mây đen, An Kiến Sơn định nói gì đó, nhưng bị An Dao cắt ngang: "Ba, ba đừng nói vội, nghe con nói trước đã."
"Chị, chị đừng nói nữa." Thật ra không riêng gì An Lộ, tất cả mọi người đang ngồi ở chỗ này đều cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648729/chuong-118.html