"Bác Phương, tôi biết rõ, với thủ đoạn của bác, nếu muốn dạy dỗ nhà họ Bàng sẽ có rất nhiều biện pháp. Nhưng tôi nguyện ý giúp đỡ bác, để bác dùng phương thức đơn giản nhất đạt được mục đích, bác không vui sao?"
Giọng điệu và điệu bộ như vậy mới khiến Phương Trấn Hải hơi chấp nhận, chỉ có điều ông ta làm sao lại không rõ trong lòng tên này có mục đích gì. Chẳng qua là muốn nịnh bợ ông ta, khiến sau này ông ta phải ra sức khi anh ta tranh đoạt với nhà họ Tiết mà thôi.
Nói trắng ra chính là đôi bên cùng có lợi!
Dùng lời của Tiết Phong mà nói, muốn dạy dỗ một người như Bàng Phi, ông ta có rất nhiều biện pháp, hoàn toàn không cần dựa vào người khác. Tiết Phong muốn nhân cơ hội này cho ông ta nợ một ân tình, để về sau ông ta phải hỗ trợ anh ta, nghĩ hay lắm!
Gia tộc các người tự đấu nhau, ông đây không tham dự!
"Mày đánh rắm xong rồi đúng không, nếu xong rồi cút nhanh đi."
Tiết Phong không cam lòng rời đi như vậy: "Bác Phương, bây giờ Dung Thành đã không phải là nơi mà bác có thể làm mưa làm gió như năm đó. Bác xem những người năm đó cùng với bác dốc sức xây thiên hạ bây giờ được mấy người còn sôi nổi như trước? Chẳng lẽ giang sơn của bác cứ để cho tên họ Bàng kia hủy diệt mất, lẽ nào bác không muốn trở lại ngày xửa sao?
"Không riêng gì báo thù, bác còn phải tìm lại uy phong và tôn nghiêm cho nhà họ Phương, những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648719/chuong-108.html