Nói thì nói như vậy, thật ra trong lòng Bàng Phi cũng không nắm chắc.
Đồn công an cảnh sát nhân dân cũng không phải của nhà bọn họ, không có khả năng mỗi lần có việc bên kia đều có thể đến kịp thời.
Thời gian còn nhiều, ai biết nhà họ Phương còn có thể làm ra thủ đoạn nham hiểm nào?
"Bàng Phi, cậu đừng lo lắng việc này, chờ vết thương của tôi khỏi hẳn rồi, mấy thằng nhãi đó căn bản không phải đối thủ của tôi." Bản lĩnh của An Kiến Sơn cao là thật. Nhưng ông ta không phòng được những người này giở trò đâm sau lưng, Bàng Phi thật sự lo lắng An Kiến Sơn không ứng phó được.
Những đám côn đồ này hệt như lũ ruồi, một cái tát chỉ có thể đánh chết một hay hai con. Những con khác sẽ vẫn vo ve vây quanh, đây mới là điều thật sự khiến người khác phiền lòng.
Nhưng trước hết anh cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hôm nay nhóm người kia vừa gây sự xong, chắc chắn sẽ không đến lại, nhưng trong lòng Bàng Phi vẫn lo lắng, muốn ở lại đây, lại bị An Kiến Sơn đẩy ra khỏi nhà: "Rõ ràng là cậu không tin tôi, đi đi đi, đi mau đi, nên làm cái gì thì làm cái đó."
Bàng Phi có thể đi đâu, đến Trung Thái, hay là đến quán rượu?
Không, anh không đi đâu cả, mà đi đến bệnh viện.
Phương Thiếu Nghị vẫn hôn mê không tỉnh, anh lén lút tiến vào xem mạch của anh ta, tình trạng quả thật không lạc quan.
Việc này xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648718/chuong-107.html