“Anh đi đi.” Bàng Phi cuối cùng cũng lên tiếng, Diệp Nguyên như được tha thứ, nhanh chóng xoay người rời đi.
Bàng Phi đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố đông đúc, náo nhiệt, cảnh vật trong tầm mắt bỗng trở nên mờ hồ, trong phút chốc đã trở thành một khu rừng nguyên sinh rậm rạp...
Anh nhìn thấy cảnh anh cùng đồng đội xông pha trong rừng nguyên sinh đọ sức với giặc, đạn bay bốn phía, thoáng chốc đã có người bị bắn chết, có buồn cũng có vui. Nhưng ít nhất, bọn họ của trước kia không hề kiêng nể gì cả mà cứ lao thẳng về phía giặc rồi nổ súng, không cần băn khoăn nhiều như vậy.
Trong trường hợp đó, sống là điều quan trọng nhất, và tất cả mọi thứ đều có thể bị lãng quên.
Nhưng anh lại không hiểu mà lại có chút nhớ nhung những ngày tháng trước kia. Ít nhất, muốn giết người thì một phát sẽ giết, cũng không cần phải âm thầm chịu đựng những đau đớn như vậy.
Đây chính là sự khác biệt giữa thành thị và chiến trường, bình lặng và không đẫm mùi máu tanh. Nhưng có thể bạn lại đang chật vật ở đây, dưới áp lực của quyền lực và tài lực, cho dù bạn có bản lĩnh thông thiên đến đâu, cũng không khỏi liên tục lo lắng về nó.
“Anh.” Bàng Yến tìm mấy lần cũng không thấy, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Bàng Phi trên ban công.
Ngay sau khi sự việc ba cô ấy bị hãm hại, cô trở nên ăn ngủ không yên, suốt ngày phải 'làm bạn' cùng bệnh viện.
Hôm nay nghe Diệp sở trưởng nói manh mối đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648698/chuong-88.html