Bác Hà thở dài với vẻ mặt đầy buồn phiền: "Anh Bàng à, thật sự là tôi không biết nhờ ai giúp đỡ nên mới tìm đến anh nhờ giúp đỡ."
Bàng Kim Xuyên bảo ông có gì thì cứ nói thằng, ông là người nhiệt tình, tốt bụng, khi anh em hàng xóm bạn bè đã đích thân tìm đến thì sao nỡ lòng nào mà từ chối.
"À, là như thế này, khu vực nội thành cũ đã bị chính phủ quy hoạch thành khu trường học, vốn dĩ đây là chuyện tốt, thành thị phát triển, chuyện dỡ những thứ cũ kĩ trong nội thành cũ là hợp lí, nhưng cách làm của dỡ bỏ và tháo rời thật sự khiến người ta không thể nào mà chấp nhận được.”
"Còn phải nói đến nguyện vọng, mong muốn phá bỏ và di dời, không muốn phá bỏ và di dời đi nơi khác, cũng không biết lí do của người ta là gì, cứ thế mà đào phá nhà người ta. Đây chính là âm thầm giết người, nếu như có tai nạn chết người xảy ra, anh nói xem phải làm thế nào đây."
"Chính phủ phát triển thành thị, xây dựng những ngôi nhà mới, không phải là để mang đến cho người dân một môi trường sống và hoàn cảnh cảnh sinh sống tốt hơn sao, vậy còn quan tâm đến những thứ vô nghĩa đó làm gì."
Tâm trạng của bác Hà rất phấn khích, kích động, vì phẫn nộ mà mặt nổi đầy gân guốc.
Bàng Kim Xuyến vỗ bàn một cách rất phẫn nộ, hung hăng: "Buồn cười thật, cách làm của đội phá dỡ và di dời có khác gì với lũ phường trộm cắp lêu lổng chứ? Chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648688/chuong-78.html