“Đại ca!” Mã Quân nhất thời không chú ý, quay đầu nhìn về phía Lý Uy.
Vẻ mặt của Lý Uy khó coi, hai mắt tức giận trừng Bàng Phi: "Là mày báo cảnh sát hả?”
“Là tôi, các người bắt cóc đòi tiền chuộc, mở sòng bạc ngầm, đánh lộn ẩu đả, cho vay cắt cổ, chỉ cần truy cứu bất cứ tội nào đều là tội nặng.” Bàng Phi liệt kê vạch trần từng hành vi phạm tội của bọn họ.
Lý Uy ném mẩu thuốc lá trong tay xuống đất: "phì” một tiếng: "Đúng thì thế nào, ông mày ở vùng này làm nhiều năm như vậy, ai dám mảy may đụng vào tao?”
“Khẩu khí còn lớn hơn bệnh phù chân đó, xem cảnh sát bọn tôi đều là kẻ bất tài hả?” Tiếp theo đó là giọng nói của Diệp Nguyên vang lên, một làn sóng lớn cảnh sát cũng theo đó lao lên.
Lực lượng cảnh sát thuộc đồn công án cơ sở, nhân viên có hạn, chứ không chỉ có tổng cộng mười mấy người này.
Lý Uy căn bản không để những người này vào mắt, lời nói lộ vẻ khiêu khích và miệt thị: "Tôi cho đồn trưởng Diệp nghe, ông mang mấy người này đến đây uống trà với tôi hay sao? Thật không thú vị rồi, hôm nay tôi không định chuẩn bị nước trà, sợ là ngài không uống được rồi, mời trở về cho.”
Lý Uy là kẻ khó đối phó có tiếng tồn tệ rõ ràng ở vùng này, ở trong đồn bình thường nhận không ít điện thoại khiếu nại có liên quan đến Lý Uy, bất đắc dĩ kẻ này được cấp trên che chở, bọn họ không dám tùy ý động vào.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648687/chuong-77.html