Thẩm Ngưng Tâm nhìn rượu đang cầm trong tay, khẽ nở nụ cười, tuy không có quá nhiều động tác nhưng từ trên người cô lại lộ ra vẽ quyến rũ dị thường.
"Vậy vị tiên sinh đây không ở lại uống vài chén sao?"
"Anh... Anh Bàng ơi, đây là Thẩm Ngưng Tâm đó, là Thẩm Ngưng Tâm nổi tiếng nhất nơi này, cơ hội này ngàn năm khó gặp, chúng ta ở lại uống một chén đi." Thời Phong kích động.
Ánh mắt Thẩm Ngưng Tâm lướt qua Bàng Phi, không khỏi khựng lại vài giây.
Người đang ông này quá lạnh lùng, lại đứng yên không nói, thật kỳ quái.
Mấy gã đàn ông đến đây tiêu tiền, có mấy ai thoát khỏi được sự cám dỗ của cô, mà người trước mắt này là chuyện phòng the không ổn hay là chẳng thèm ngó tới?
Dù sao đi nửa, việc này cũng gợi lên hứng thú của Thẩm Ngưng Tâm với Bàng Phi.
Làm nghề này lâu, đã quen mấy lời nịnh nọt săn đón, giờ lại gặp một kẻ không giống bình thường, cũng rất mới lạ.
Thẩm Ngưng Tâm xem Bàng Phi là mục tiêu, liền hỏi "Vị tiên sinh này, xưng hô thế nào?"
"Đây là anh tôi, Bàng Phi, em có thể gọi là anh Bàng." Thời Phong chủ động giới thiệu.
Thẩm Ngưng Tâm có ý tiếp cận Bàng Phi, nào ngờ lúc cô đến gần Bàng Phi lại vô thức tránh đi một chút, kéo dài khoảng cách.
Thẩm Ngưng Tâm cười mà như không, lại càng thấy người đàn ông này thú vị.
"Thời tiên sinh, em chỉ rãnh một giờ thôi, nếu anh không quyết được, vậy em đi nghĩ trước nhé." Công người phải công tâm, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648647/chuong-37.html