"Ha ha, là mày đấy à." Phương Thiếu Nghị nhận ra Thời Phong, đúng là kẻ thù gặp nhau đỏ mắt.
Trên bàn rượu hôm đó, nếu không phải bị Phương Chấn Hải ngăn cản, anh đã sớm phát tác rồi, hôm nay gặp lại, đương nhiên không thể để đối phương nhẹ nhàng rời khởi.
Một trăm vạn đối với nhà họ Phương chẳng đáng bao nhiêu, nhưng có mất tiền cũng không để mất một cách uất ức như vậy được.
"Thời Phong... Bàng... Cái đứa bạn của mày kêu là gì nhỉ, Bàng Đại Hải? Nó không tới à?" Có vài lúc máu dồn lên não, nghĩ gì nói nó, cũng chẳng thêm kiêng kỵ hay để ý điều gì.
Thời Phong thật lòng xem Bàng Phi là bạn, nên không chịu được người khác xúc phạm Bàng Phi.
Anh xuất thân từ quân ngũ, xưa nay chưa từng sợ điều gì, ai quen anh cũng rõ.
Đừng nói là Phương Thiếu Nghị, dù có là Thiên hoàng lão tử, anh cũng không sợ.
"Con mẹ mày nói năng sạch sẽ chút coi." Thời Phong nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi Phương Thiếu Nghị, mặt anh ửng đỏ, hơi rượu trên người phát ra nồng nặc.
Phương Thiếu Nghị vốn định lấy lại mặt mũi, ai ngờ đánh ngược, mặt mũi không thể tìm về, còn bị thằng nhãi này không thèm để ý đến chuyện làm ăn, dám bất kính với mình, quả thật là chán sống.
"Đệch!" Phương Thiếu Nghị vung quyền.
Dù là uống nhiều, Thời Phong cũng có thể treo thằng này lên đánh.
Một tay bắt lấy nấm đắm Phương Thiếu Nghị đánh tới, anh trào phúng nói, "Phương thiếu gia tuổi trẻ đã suy, đây là đấm sao, y hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648646/chuong-36.html