Kết hôn cùng với An Dao lâu như vậy, Bàng Phi thậm chí cũng không biết cụ thể cô muốn làm gì, cố tình trả thù, lý do từ đâu ra?
Bàng Phi còn chưa đến nỗi bỉ ổi đến mức như vậy .
Dù An Dao có mắng anh hay coi thường anh, thì vấn đề hiểu lầm này cần phải được làm rõ.
Giữ cửa xe bằng cả hai tay, hai ánh mắt đỏ thẫm chạm với nhau: “Mặc kệ cô có tin hay không, tôi cũng không biết quán rượu kia là của cô, đánh bọn họ là bởi vì bọn họ ức hiếp người trước.”
“Ồ, nói như vậy tôi còn phải đưa cho anh giấy khen anh hùng vô địch sao?”
Giọng điệu chế giễu này khiến cho Bàng Phi rất khó chịu, còn rất hung hăng nói: “Cô đừng có quái gở như vậy, nếu tôi thật sự muốn trả thù cô, trực tiếp đi thẳng đến quán rượu và nói rằng tôi là chồng cô, hà tất lại khiến bản thân xấu hổ như vậy?”
“Đó là bởi vì anh uất ức, không dám nói, sợ rằng sau này tôi sẽ không cho anh tiền, dùng loại phương pháp này vừa có thể trả thù vừa loại bỏ được sự nghi ngờ của tôi.”
Con mẹ nó!
Người phụ nữ này mỗi ngày đều mang uất ức nói ra ngoài miệng, bị bệnh rồi!
Quá lười để giải thích với cô.
“Tại sao anh lại đi?”
“Cô không quản được.” Bàng Phi xoay người rời đi.
An Dao đột nhiên đẩy cửa xe ra, đánh vào mông của Bàng Phi: “Không được phép đi, anh đưa tôi trở về nhà trước.”
Bàng Phi cười lạnh một tiếng: “Tôi là kẻ vô dụng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-pham-re-quy/1648618/chuong-8.html